Cuối cùng thì sau rất lâu, hôm nay em mới trở lại trang Blog của chính mình. Khi những hiểu lầm và trắc trở giữa hai ta, em đã viết DUYÊN CỦA TRỜI để đi tìm anh.
Em vẫn mong có một ngày anh đọc và anh hiểu người con gái yêu anh đã phải buồn đau như thế nào...
Biết bao nước mắt đã rơi. Thôi thì đã trôi đi vào quá khứ. Em có lẽ bởi là đứa con gái nặng tình, nên nỗi đau luôn khắc khoải. Nói lời chia tay anh, chính em đã là người mở lời, nhưng có lẽ em chấp nhận là người phụ bạc để anh khỏi phiền lòng. Còn thì nỗi đau của một người chủ động mà nhói buốt từng đêm....
Chuyện của chúng mình đúng là duyên số. Duyên cho em được gặp anh, nhưng duyên lại không cho chúng mình đến bên nhau.
Anh còn nhớ ngày duyên định mệnh đó không?
Một ngày Hà Nội thật nóng bức. Em cùng mấy bạn gái rủ nhau lên ăn kem Tràng Tiền. Mấy đứa đang ăn vui vẻ thì em thấy cảm giác gáy mình nóng ran, nhìn sang thấy có ánh mắt người nào đó cứ xoáy vào mình. Thì ra là anh. Cảm giác của em lúc đó là sao ánh mắt của anh thật lạnh lùng, hờ hững, nhưng em thì bối rối lắm! Giả vờ đánh rơi que kem vì em không thể ăn khi anh cứ chằm chằm nhìn như thế, rồi em bảo lũ bạn có việc về trước và lên xe. Buồn cười nhỉ, chỉ mấy phút sau đã có một anh chàng đi song song ở bên cạnh bắt chuyện làm quen. Và rồi luống cuống thế nào mà tay lái của 2 đứa quàng vào nhau thế là chúng mình ngã lăn ra, xe máy chỏng chơ.....
Em nhớ mãi cái cảm giác mà chân em tê buốt khi ấy, nước mắt lưng tròng... người đi đường xúm lại rất đông. Còn anh thì sao? Anh không bị đau chỗ nào, và đến bế thốc em lên. Anh ngồi trên hè, đặt em ở trên lòng mình và ôm chặt lấy em. Em cảm giác hình như lúc đấy anh lo sợ lắm, anh xót thương cho em lắm! Nhìn anh như vậy ai cũng hiểu chúng mình là một cặp cơ đấy! Còn nhớ anh nói gì nhỉ? Anh bảo: Nín đi em, sẽ hết ngay thôi mà, có anh đây rồi, em đừng sợ....
Mà sao lúc đó em vì đau, hay vì điều gì nữa mà không thể cất lời, cũng không phản ứng trước hành động của anh. Rồi lúc đau quá em gục vào vai anh rồi thiếp đi lúc nào không biết.....
Kỷ niệm tình yêu của chúng mình đẹp và nên thơ lắm, nhưng đêm nay nó cứ quay cuồng trong em, chúng mình chỉ còn chờ đợi một đám cưới nhưng em giờ không còn muốn mặc áo cô dâu. Cả quãng thời gian thật dài, gần 10 năm em du học mà anh vẫn đợi. Anh vẫn bảo chúng mình là duyên, lại là duyên của trời se cho thì chẳng bao giờ chia cắt được....
Vậy mà hôm nay, tất cả đa vỡ vụn trong em. Và em biết chúng ta không còn gì để tiếp nối. Em cũng sẽ không đi tìm cho mình một lý do, bởi vì chỉ riêng em biết là em đã muốn dừng lại tình cảm với anh. Có thể bao nhiêu khó khăn trắc trở thì em vẫn vượt được qua, nhưng câu nói đó của anh thì em lại thấy mình không thể. Liệu em có phải cố chấp quá không?
Anh, có thể giờ này anh vẫn còn trách em nhiều đúng không? Có lẽ bởi tình yêu của chúng mình quá đẹp đẽ mà lời nói của anh lại trở thành tàn nhẫn với em? Nó chạm đến đâu đó rất sâu trong tâm hồn của em. Nó giết chết mọi cảm xúc trong em. Ngay đến cảm hứng trên những trang Blog này em cũng không còn muốn viết nữa. Lần này thì là lời anh nói và em chỉ lắng nghe thôi.
Đêm nay, em vẫn nhớ anh thật nhiều, nhưng em tự nhủ với lòng mình em sẽ không trở lại bên anh một lần nữa. Khép lại tất cả những gì đã qua.... của một thời yêu thương cháy bỏng....
Em giờ đã không còn là cô gái của ngày xưa. Em đã muốn mang trên vai em một cuộc sống khác. Nó không còn là những khao khát của hưởng thụ, không còn chỉ là hạnh phúc lứa đôi. Em cần giúp một ai đó và cần phải đi đến cùng của sự thật. Em còn ấp ủ nhiều điều hơn thế nữa để được sống đẹp, sống có ích.
Và em quyết định rời xa anh....Em đã không thể tha thứ cho những suy nghĩ của anh..... không để mình bị tổn thương vì lời nói của anh....
Hãy để cho tất cả ngủ quên và chìm vào quên lãng......
1 nhận xét:
Hoa sen đài các người ơi...
Đọc dòng tâm sự tình người mênh mang
Tình yêu giữa độ trăng tròn
Nhớ nhung mơ mộng yêu thương đong đầy
sang thăm Mây Hồng chúc tuần mới v v HP
Đăng nhận xét