Cuộc sống thật đẹp nếu như em nhìn vào những điều tốt đẹp của
nó.
Nhìn xem một ngày em đang còn buồn bã với bao điều chẳng như
ý muốn, bỗng một sớm mai thức dậy em nhìn thấy bầu trời trong xanh ngăn ngắt một
màu. Ánh nắng lung linh như những ánh hào quang với những hạt nắng li ti đang
nhảy nhót tý tách.
Em hãy nhìn thật kỹ cô gái nhé, em thấy cảnh vật thiên nhiên
vô cùng gần gũi đáng yêu. Không chỉ vậy, nó đẹp đẽ vô cùng và vẻ đẹp ấy không
vì bất kỳ lý do gì mà dừng lại không mang đến sắc hương.
Gió hắt hiu lung linh hoa vàng
Chở tia nắng về trong ánh mùa sang
Gió mãi mơn man trên đóa môi hồng
Người em yêu tìm quên trong cuộc sống.
Chở tia nắng về trong ánh mùa sang
Gió mãi mơn man trên đóa môi hồng
Người em yêu tìm quên trong cuộc sống.
Làm sao em có thể buồn khi cỏ cây, hoa lá và thiên nhiên vẫn
hang ngày dâng cho em những gì đẹp đẽ nhất của mình. Dù em buồn hay em vui, dù
thiên tai và bão lụt, dù hòa bình hay chiến tranh, dù biết ơn hay thù hận… mặc
kệ những cảm xúc của con người, cảm xúc của thiên tai, cỏ cây hoa lá vẫn trưng
ra vẻ đẹp vĩnh cửu của mình.
Những vẻ đẹp ấy nó là sư tinh túy của tạo hóa, là sư ưu đãi
mà thiên nhiên ban tặng và vì thế nó là giá trị cuộc sống tốt đẹp mà em luôn được
tận hưởng.
Đôi khi em buồn vì những việc không đâu và cỏn con; đôi khi em
khóc vì lòng người đối với nhau chẳng còn tình người, đôi khi em mãi giận ở
trong lòng cho một con người không còn xứng đáng,… những đôi khi ấy em làm em
luôn phải trăn trở, suy nghĩ quá nhiều vì nó, mà quên đi hết ở xung quanh lòng
người và những gì đẹp đẽ nhất của thiên nhiên vẫn hàng ngày làm đẹp để dâng hiến
cho con người.
Và như thế em có thấy mình bất công với lòng tốt và vẻ đẹp của thiên nhiên hay
không? Nếu em chỉ cần một chút quan tâm, để đừng suy nghĩ rằng những điều tốt đẹp
nhất mà em đang có không đáng được em quan tâm chỉ vì em thấy nó là điều hiển
diện một cách đương nhiên- lúc nào cũng sẵn sẵng như vậy-cho em được tận hưởng
như tất cả mọi người.
Bướm vẫn tung tăng bay la đà
Mặt trời mây buồn nhẹ trôi thiết tha
Ánh mắt mơ trông nơi xa vời
Chở mùa Xuân đến đem nguồn vui
Mặt trời mây buồn nhẹ trôi thiết tha
Ánh mắt mơ trông nơi xa vời
Chở mùa Xuân đến đem nguồn vui
Không phải đâu em, thiên nhiên và vạn vật muốn đẹp đẽ cũng
phảỉ có nỗ lực của chính nó.
Một cây hoa sẽ xanh tốt và nảy nở ra những bông
hoa đẹp biết bao nhiêu nếu như em chăm chút nâng niu cho nó từ khi mới chỉ là
những hạt mầm đầu tiên nảy nở, là những búp non yếu ớt đầu tiên nhú lên.
Rồi em
nuôi dưỡng và chăm sóc cho nó bằng việc tưới nước hàng ngày, cung cấp thêm dinh
dưỡng, chăm bón cho nó. Em còn khéo léo che cho nó khi nắng mưa, che cho nó khỏi
rét mướt. Dưới bàn tay mềm mại của em cái cây đó vươn lên xanh mướt và cứng
cáp, khỏe mạnh và đầy sức sống để nảy ra những chiếc nụ đầu tiên cuối cùng cho
đến khi mang đến cho em một bông hoa của chính nó. Nhưng bông hoa đấy biết ơn sự
tận tụy và tình cảm em dành cho nó đã gom gót chắt chiu tất cả nhựa sống để
làm nên một vẻ đẹp nữ hoàng của mình-một vẻ đẹp mà trong số các bông hoa cùng
loại nhưng thiếu đi sự chăm bón của con người đã không thể có được vẻ đẹp giống
như cây hoa của em…
Nếu em có thể hiểu được những điều sâu xa, trong sự giản đơn
của suy nghĩ và hình ảnh từ những bông hoa, thì em sẽ thấy cuộc sống thật đẹp.
Em đừng phũ phàng mà bỏ quên cảm xúc của em trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Vẻ đẹp
ấy đáng để em sống, đáng để em vui tươi và trân quý.
Rừng Xuân ơi xin lặng gió heo may
Để chim muông quay về với muôn cây
Tình Xuân ơi xin dệt mối yêu thương
Từ bao nhiêu năm tình sầu muôn hướng.
Để chim muông quay về với muôn cây
Tình Xuân ơi xin dệt mối yêu thương
Từ bao nhiêu năm tình sầu muôn hướng.
Khi em có tình yêu với thiên nhiên, cảnh vật có cây hoa lá,
em sẽ biết cách yêu con người. Rồi em sẽ yêu tất cả những tinh hoa mà con người
tạo ra để tri ân cuộc đời. Em sẽ yêu âm nhạc, yêu văn học, yêu thơ ca, yêu hội họa, … yêu tất cả những gì đẹp đẽ và đáng yêu. Để rồi sau cùng em sẽ
yêu đời, yêu cuộc sống và sống vì những điều tốt đẹp.
Em hãy hòa mình vào thiên nhiên mà xem, tất cả có đáng yêu
không? Thiên nhiên vẫn luôn luân chuyển
đến em các vẻ đẹp, hết lần này đến lần khác, bền bỉ và nhẫn nại, cho đến khi
nào em nhận những vẻ đẹp thực sư của nó,
nhận ra những dâng hiến âm thầm của nó.
Đó chính là lúc em thực sự trưởng thành khi mà em đã biết
yêu cả những điều hiển nhiên và giản dị nhất. Là lúc mà em sẽ luôn yêu cuộc đời
kể cả khi cuộc đời còn những khắc nghiệt và trớ trêu và đôi khi làm cho em phải
xót xa... Có khi con người ta đi hết cả một đời người, trường thọ tới cả một thiên
niên kỷ mà vẫn còn chưa trưởng thành được đâu em ạ!
Con người cần trưởng thành để mà biết được giá trị của cuộc
sống, biết cách làm cho mình hạnh phúc và yêu đời bằng chính tình yêu giản dị
nhất của mình.
Mùa Xuân rất gần, hoa đào đang bắt đầu hé nở rồi đấy…
Mùa
Xuân đến rồi em còn chần chừ gì nữa mà không chạy ra đón nó và cất lên tiếng
hát … của Điệp khúc mùa xuân.
Này gió hãy cuốn từng lá rơi
Và nắng hãy chiếu màu thắm tươi
Cùng những tiếng hát điệu nhạc dâng chơi vơi dìu hồn ta say trong viễn khơi...
Và nắng hãy chiếu màu thắm tươi
Cùng những tiếng hát điệu nhạc dâng chơi vơi dìu hồn ta say trong viễn khơi...
MHAT 26/12/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét