.

28 tháng 2, 2013

ĐÁM CƯỚI



 Reng, reng...
- Alô, sao em lâu vậy hả trời. Xe anh đợi dưới hè rồi nghe.
- Dữ vậy ta. Chút xíu thôi em xong liền hà.
- Bộ em không thấy nhiệt tình lắm đâu nghen.
- Xạo quá! Anh đâu vậy. Em xuống luôn nè.
- 10 phút nữa đi cưng, anh chưa quay lại đâu.
- Trời, vậy mà làm người ta quýnh quá trời.
- Bye.


Thương Thương liếc xéo cô gái bên cạnh, giọng con gái Sài Gòn nghe thật dễ thương. Chắc người yêu của cô bé này cũng còn trẻ lắm. Còn cô bé thì trẻ măng chỉ độ 18, 19 tuổi thôi. Cô bé nghe điện thoại mà mở loa hết cỡ, cười nói rất vô tư, nhí nhảnh. Chợt như thấy có ai nhìn mình, cô bé quay sang bắt chuyện với Thương Thương.
 - Ủa, chị đi thử đầm cưới mà OX không đi cùng?
- Chị đang chờ anh đến em à, Anh đang bận việc chút.
- Chị người Hà Nội ? Em thấy chị có chi đó hơi buồn. Hay em nghía nhầm.
- À, em nói đúng lắm! Chị cảm thấy có gì bất an một chút thôi.
- Điều gì vậy chị?
- Có lẽ là chị không biết mình thực sự đã muốn lấy anh hay chưa?
- Sao kỳ vậy? Chị có yêu ảnh không?
- Chị rất yêu anh ấy . Một người tuyệt vời, nhưng có lẽ, chị sẽ phải suy nghĩ lại.
- Bọn chị chọn ngày cưới chưa vậy?
- Cũng định tháng sau, nhưng chị không chắc, chưa có cảm giác mong muốn lắm.
- Vậy sao đi chụp hình?
- Chị nghĩ chụp chơi thôi, xem có đẹp không. Cũng thấy tò mò chút.
Nói đến đây thì điện thoại của cô bé lại đổ chuông. Cô bé nhìn màn hình, ấn nút từ chối cuộc gọi và khoác túi lên vai, mỉm cười với Mai Hoa:
- Chị à, em đi nghen. Ảnh đến rồi. Hôm nay em và chị tình cờ gặp nhau. Em hy vọng có bữa gặp lại chị nghen. Biết đâu em sẽ lại gặp chị trong đám cưới tháng sau thì sao. Bye chị nghen.
- Ừ, tạm biệt em.




Thương Thương nhìn theo cô bé cho đến khi khuất hẳn. Cô mỉm cười. Tháng sau thì chưa rồi, có thể cưới anh nhưng ít nhất vào năm sau. Mà cái cô bé con tinh nghịch, làm gì mà trái đất tròn vậy để mà gặp cô bé ấy trong đám cưới của mình. Ồ mình còn quên chưa xin số điện thoại.

Cửa hàng áo cưới chụp hình hôm nay đông hơn mọi ngày, tấp nập người đến. Hơn 2 giờ chiều rồi, cô đã trang điểm xong rồi, đợi anh đến chọn xem cái váy nào anh ưng thì mới mặc. Thế mà anh chậm đến 3 giờ rồi. Cô thở dài và đến bên của sổ nhìn xuống đường.

Hàng ngày cô ít trang điểm và ăn mặc đơn giản, nhưng hôm nay trang điểm và vấn tóc xong cô thấy rất mãn nguyện. Kiểu tóc đánh rối lên, vấn cao để lòa xòa vài lọn nhỏ đúng là rất hợp với cô. Gắn thêm mấy bông hồng màu tro hoa hồng trông cô đẹp kiêu sa, lộng lẫy. Đúng là thời đại công nghệ. Cái gì cũng có thể. Cô chỉ có gương mặt dễ thương hài hòa mà trang điểm xong lại đẹp long lanh thế. Cô vui lắm khi nghĩ đến sư ngạc nhiên của anh sẽ như thế nào.


Cô thấy lòng mình lâng lâng. Cô yêu anh vô cùng. Nhưng sao mỗi khi nghĩ đến việc sẽ lấy anh cô lại có cảm giác sợ hãi. Có điều gì đó cô vẫn cảm thấy chưa hiểu hết về anh, nhất là sư lạnh lùng ở anh. Cô sợ nhất là thói ghen khủng khiếp của anh. Mà phần nhiều đều ghen rất vô cớ. Nhiều lần anh đã túm tóc cô, định giơ tay lên tát cô nhưng sau anh lại kiềm chế hạ tay xuống. Và sự thế chân cho cảm giác tức giận đó là những đồ vật xung quang chỗ anh và cô đang ngồi bị ném văng ra xa, vỡ tan tành. Nếu tính ra đã có hơn chục lần như vậy, dù anh và cô mới chỉ yêu nhau có một năm.

Cũng lạ là sau mỗi lần ghen tuông lồng lộn như thế, thì cảm giác là anh lại yêu cô hơn, nhẹ nhàng lấy khăn tay thấm nước mắt cho cô. Rồi anh hôn môi cô rất ngọt ngào, rồi dần dần đưa cô vào cuồng nhiệt...

Bao nhiêu lần như vậy rồi. Cô chỉ sợ là sau này là vợ anh, không còn phải giữ gìn thì chắc anh đánh cô thật cũng nên. Chỉ sợ anh là người chồng vũ phu thì cuộc sống của cô chẳng bao giờ hạnh phúc.
Cô không biết mình muốn gì nữa. Vì sau mỗi lần xung đột, cô lại cảm thấy phải làm gì đó xoa diu cơn bực tức của anh, mặc dù tất cả đều là lỗi ở anh, đều do anh hiểu nhầm. Mỗi lần như vậy, cô thấy như có xúc tác, thấy người nóng ran, cảm xúc đam mê dâng trào, cô quấn lấy anh và cuộc yêu của hai người luôn bùng nổ bằng sự hối thúc, dồn dập của anh và sự đáp trả cuồng nhiệt của cô.

Cô nhắm lại để tận hưởng cái cảm giác thăng hoa đó. Nghĩ đến đây, cô bất chợt đưa hai tay ôm trọn bầu ngực của mình...Bất chợt cô giật mình, khi thấy một luồng hơi nóng phả vào cổ và giọng nói thầm thì của anh:

- Nào quyết định chưa bé yêu, em có cưới anh vào tháng sau không? Anh không chờ được đâu. Ngày nào cũng phải xử lý em. Năm sau cơ á? Em nghĩ anh điên à. Một là tháng sau, hai là không bao giờ. Nếu cưới thì mới chụp ảnh. Không thì bỏ đồ ra đi về.


Cô quay người về phía anh:
- Em đâu có nghĩ vậy, phải lấy anh chứ, năm sau thì sao chịu được. Anh hay đổ oan cho em nhé! Em có bảo chưa cưới đâu nào!
 - Còn chối hả. Lúc trước em nói gì với em gái anh vậy? Anh lấy tay véo cái mũi đang chun lại của cô trong khi mắt cô tròn xoe nhìn anh:
- Hả, cái Ngọc sao? Trời ơi, em không nhận ra con bé. Sao nó trông đẹp quá mà. Lại còn nói giọng Sài Gòn rất nuột nữa?
- Em nhìn em xem. Có đúng là anh lấy được Nàng tiên không? Công nghệ hóa trang của phụ nữ các em đó.  Bé Ngọc nó sống ở Sài Gòn nhiều năm rồi. Nói tiếng bắc cũng được, tiếng nam cũng được. Sắp làm chị dâu rồi mà còn không nhận ra em chồng. Đúng là...vợ tôi ơi!
- Nó làm vậy để làm gì?



- Giúp anh xem ý định của chị dâu như thế nào? Rồi bây giờ em nói đi. Em có đồng ý tháng sau chúng mình tổ chức cưới không?
- Nhưng...
- Nhưng cái gì. Để anh nói cho mà nghe. Hì hì...Em sợ anh đánh đúng không?
- Sao anh đoán được vậy? Anh giỏi thật đấy!
- Cô bé ngốc nghếch à! Sao anh lại đánh em được cơ chứ! Anh làm vậy để giúp chúng mình thay đổi cảm giác. Em có thấy sau đó mọi việc đều tuyệt vời hơn không?

Cô nhìn anh cười rạng rỡ. Nụ cười như nhảy nhót làm sáng bừng khuôn mặt cô. Cô nắm tay anh lôi đi:
- Mình vào phòng chụp đi anh.
- Sao vội vậy em yêu? Anh nheo nheo đôi mắt tinh nghịch.
- Nhanh đi anh. Chúng mình còn về. Qua nhà anh nhé! Em nhớ anh lắm rồi! 
Cô cúi sát vào tai anh, như đặt nụ hôn vào đó, giọng nói trong hơi thở đứt quãng.
- Thôi, mai hãy chụp em à, về nhà ngay đi, anh muốn nhận phần thưởng quý giá ngay lúc này của em. Về nhé!

Cô ngước nhìn anh, ánh mắt lả lơi. Còn anh để tay trên eo lưng cô, nơi uốn khúc của hình chữ S, dìu cô bước vội ra khỏi phòng. Cả hai bước đi, thấy như hạnh phúc đang ngập tràn ngay trên những bước chân của họ. Tiếng rúc rích xa dần...
- Giờ em trả lời đi, chúng mình có cưới vào tháng sau không?
- Còn phải hỏi nữa hả? Em muốn là vợ anh...ngay từ bây giờ.
   



25 tháng 2, 2013

BỖNG DƯNG TÔI CHỌN GIA ĐÌNH




Cuộc sống có biết bao điều khó hiểu, dù được trải qua, được học hỏi không ngừng, nhưng cho đến già, không ai có thể chắc chắn rằng mình đã biết và hiểu một cách đủ đầy. Bởi vì trái đất vẫn luôn quay. Ngày hôm nay đã khác với ngày hôm qua và ngày mai sẽ còn khác nữa với ngày hôm nay và hôm qua.

Tôi cũng vậy, tôi vẫn luôn khác đi từng ngày, từng giờ. Nhưng tôi vẫn luôn là chính tôi. Tôi chỉ khác khi suy nghĩ ngày hôm qua có thể là tiêu cực, thì hôm nay đã tiến bộ hơn, rồi chắc chắn rằng ngày mai sẽ tích cực và sẽ rất tích cực ở những ngày sau đó.

Tôi khác để cải thiện mọi việc của tôi và khác để cuộc sống của tôi không dừng lại. Như những giọt nước trôi trên dòng sông, nó luôn được mang đi bởi những dòng chảy. Ngay lúc này khi chúng ta nhìn thấy, là lúc nó đang trôi qua ta, vượt qua tầm với và ánh mắt của ta. Và rồi chúng ta lại nhìn thấy những giọt nước khác, hòa mình trên những gợn sóng lăn tăn ngay trước mắt ta. 

Vậy nên tôi chọn mới mẻ và thay đổi giống như thời gian. Vẫn là tôi nhưng ngày hôm nay sẽ khác với hôm qua. 

Vẫn là tình yêu với một người đàn ông, nhưng mối tình đầu tôi đã yêu với một tình cảm ngây thơ, non trẻ và vụng dại. Nó mang đến cảm giác người yêu là một người sẽ đến và xuất hiện trong cuộc đời tôi một cách đương nhiên. Vì thế cứ hồn nhiên mà yêu thôi. Ở lại thì yêu, đi thì mặc kệ.

Rồi khi bước qua một cuộc tình với người đàn ông khác, thì tình cảm của tôi không còn chỉ là những trong sáng thuở ban đầu.

Như hiện tại tình yêu của tôi bây giờ, là tất cả những gì khao khát, cháy bỏng và cuồng nhiệt nhất, để tôi không phải chỉ biết yêu và được yêu, mà hơn thế, tôi cần phải có Người Đàn Ông này bên cạnh mình trên hành trình cuộc đời tôi.

Tôi đã dần thay đổi từ cái cảm giác chỉ biết đón nhận, sau thì đã biết để mà trao đi và nay thì đã biết giữ gìn, giành giật cho riêng mình- cái Người Đàn Ông tôi yêu và muốn lấy làm Chồng. 


Tôi ơi! Thời gian không ngừng trôi. Tất cả đều thay đổi. Tôi không thể cưỡng lại quy luật của cuộc sống, của tự nhiên. Nhưng tôi sẽ làm cho sự thay đổi mỗi ngày đều theo hướng tích cực, cho tôi được yêu được sống và được là chính mình. Tôi chọn thay đổi để thích nghi hơn, phù hợp hơn chứ không phải là sự biến đổi. Tôi sẽ không buông xuôi, không tự trôi để những tiêu cực dẫn tôi đi về hướng ngược chiều. Cái đích ngắm của cuộc đời tôi rất gần rồi- đó là một gia đình hạnh phúc đông vui, đầm ấm và tràn ngập tiếng cười ngay trong tầm tay của mình.

Tình yêu đã đưa tôi qua rất nhiều cung bậc cảm xúc. Lúc thì ngất ngây trên đỉnh hạnh phúc, khi thì tận cùng vực thẳm khổ đau. Có mấy ai may mắn với một tình yêu la đà mặt đất- không có sóng, cũng chẳng có gió. Mà một tình yêu đều đều, phẳng lặng với một người rất khác và chẳng giống ai như tôi thì không bao giờ làm cho tôi thấy đó là hạnh phúc.

Đấy, có biết bao cách thể hiện và nói về tình yêu  đâu nhất thiết phải bằng triết lý sâu xa. 

Còn là những tâm sự, ướt át nồng nàn. Còn là những lời ca mùi mẫn, ủy mị. Còn là những dòng chữ nuột nà, bay bổng. Còn tôi đã thử chọn cho mình sự cảm nhận tình yêu bằng sự mộc mạc nhất, thô vụng nhất và không chau chuốt nhất như hôm nay.

Thế đấy, những lủng củng trong suy nghĩ và nghĩ suy, liệu Anh có hiểu tình yêu của tôi dành cho Anh sâu nặng đến như thế nào không?

Anh sẽ chẳng hiểu được đâu, vì ngay cả tôi còn không thể hiểu được chính mình. Vì chẳng biết từ lúc nào, tôi đã yêu Anh bằng trái tim rất thật mà không phải bằng lý trí- điều mà từ lâu tôi vẫn tự hào là giá trị tự thân của một người phụ nữ hiện đại và thành đạt.

Tức quá Cái Người Đàn Ông này, tự nhiên bước vào cuộc đời tôi. Để bao nỗ lực, khẳng định bản thân và địa vị trong xã hội, bỗng dưng chỉ còn là thứ yếu. Giờ chỉ mơ ước làm một người phụ nữ của gia đình, với niềm vui trong sự chăm sóc NGƯỜI ẤY và những đứa con. Niềm vui từ một hạnh phúc thật giản đơn, tránh xa mọi cám dỗ, ô tạp và bon chen đời thường.

Gia đình, là bầu trời hạnh phúc mà tôi đã chọn. Tôi chọn trở về bên gia đình, với người đàn ông mà tôi hết lòng YÊU THƯƠNG và gọi là CHỒNG.


24 tháng 2, 2013

TRỞ VỀ VỚI THỰC TẠI ĐI EM




Nàng hỡi, chìm đắm mộng mơ đã đủ ngập tràn yêu thương rồi. Hãy trở về với thực tại của em đi thôi.




Bé con, ngay lần đầu tiên ta gặp nhau anh đã thấy có bức màn sương sau ánh mắt biết cười và gương mặt lạnh lùng, kiêu kỳ của em. Đôi mắt sâu thẳm ấy không thể chứa một cái nhìn hờ hững như cách mà em nhìn. Đôi môi mọng ngọt ngào, thơm tho kia không thể buông một niềm vui cay đắng, chua chát như cách mà em cười. Dáng hình  em đong đầy sức sống và đam mê, không thể giấu sau những lớp áo quần dầy cứng, rộng thùng thình mà em khoác lên người. Bé con! Đó chính là cái điều thú vị mà anh thấy mình cần phải khám phá.

Khi anh mon men đến làm quen trong cái vẻ thẹn thùng và bẽn lẽn em có nhận ra âm mưu của anh không? Chỉ nhớ là cô bé ương bướng nhìn anh như vừa gặp “ kẻ lập dị nhất thế gian”. Rồi vung vẩy, quay ngoắt người bước đi, nện những bước chân trên sàn gỗ cồm cộp ra chiều rất đỗi hả hê vì đã bỏ lại một kẻ sượng sùng.




Bé con à! Với anh thì tất cả mọi điều của em, dù tốt hay không tốt, dù đẹp hay xấu, miễn là thuộc về em và cái thế giới của em đều làm nên giá trị mà anh đã say mê. Nhưng em có biết, cái gì làm nên sắc đẹp và giá trị rất riêng của em không? Đó chính là em có một trái tim vô cùng nhân hậu. Trái tim đó mang đến cho em một tâm hồn thánh thiện, tạo nên vầng hào quang xung quang em lấp lánh. Mỗi khi em xuất hiện dù rất giản dị, nó cũng làm cho em nổi bật và tỏa sáng không thể lẫn giữa đám đông.

Sao nhỉ? Một cô bé duyên dáng, dịu dàng sao cứ phải luôn gồng mình lên như thế? Những cô gái khác, họ tìm mọi cách để làm mình xinh đẹp, để thể hiện mình giỏi giang. Còn em không những che dấu đi, em còn làm cho nó thêm xấu xí. Em đẹp mà không ai muốn gần. Em hiền mà ai cũng thấy đáng sợ. Sao quanh em đầy rẫy thị phi. Sự khôn khéo của em ở đâu mà để mình vướng vào nhiều chuyện tình ái rẻ tiền như vậy. Em có biết mọi cô gái cần gìn giữ cho mình hai chữ “ trinh nguyên” còn em, em không cần hay em biết cái giá trị của em chẳng vì thế mà bị giảm đi? Đó là bản lĩnh, tự tin hay tự phụ và kiêu căng mà em thậm chí không buồn che dấu mà mang đi khoe khắp thiên hạ?




Bé con này, anh chưa bao giờ khen ngợi em đúng không? Bởi vì anh biết đó là điều thừa thãi đối với em và anh không muốn mình giống bất cứ một ai. Anh mê em, mê ngay từ lần đầu tiên gặp em đấy Bé con à, nhưng hôm nay anh mới thú nhận điều này với em. Anh muốn em biết rằng từ lâu anh đã chọn em là người vợ sẽ bên anh suốt trọn cuộc đời. Chắc bé ngạc nhiên lắm phải không? Anh không tin đâu. Bé biết rõ tình cảm của anh dành cho em và chỉ giả vờ không hay biết đó thôi.

Nàng hỡi, thương quá đi thôi cái dáng bé nhỏ. Anh nhìn theo em biết bao lần như thế! Không còn nỗi sợ hãi ở trong em, anh đến xua tan bóng đêm rồi. Em còn lo lắng nữa hay không? Cuộc đời có gì đáng sợ đâu mà em luôn phải ngụy trang. Lòng tốt vẫn còn đầy ắp xung quang em, đừng để mất niềm tin em nhé! Anh biết em của anh giờ đã mở lòng để cảm xúc tình yêu chân thật rung lên. Bấy lâu nay em kìm nén, che dấu nó, em làm ra vẻ chẳng quan tâm tới cái gì, nhưng không thể làm thế với anh nghe không?

Em thấy không, cô bé lạnh lùng, kiêu hãnh đã vẫy chào hình bóng em. Giờ trước anh là người con gái chân thành nhưng bỏng rẫy khao khát yêu thương. Em đã trở lại với chính mình. Trái tim em đã đến lúc đón nhận anh rồi đấy! Và chỉ khi nó sẵn sàng đón nhận thì Anh mới nói được lời tỏ tình.

Nàng hỡi! Anh cứ trách em thôi nhưng mà anh cũng vậy! Anh cũng có nỗi sợ của riêng mình. Em sợ bon chen, nghiệt ngã của cuộc đời. Còn anh lại sợ nếu như….em từ chối tình cảm của anh. Em có biết rằng với anh em chính là cuộc sống. Và anh thì muốn sống thật lâu, sống đến trăm tuổi để được gần mãi bên em.




Nàng hỡi, đêm nay anh sẽ tỏ tình. Anh sẽ nói lời yêu đến em bé bỏng của anh.
Hãy trở về với thực tại của mình và …..
Hãy làm vợ anh, em yêu nhé!



GỬI CHỒNG YÊU XA





Em nhất định sẽ cùng anh vun đắp tổ ấm của chúng mình.


Anh, em đã đọc những dòng tâm sự của người chồng trong bài Hãy cùng anh vun đắp tổ ấm, vợ nhé. Em không biết, có phải cũng có một đôi uyên ương cùng chung hoàn cảnh giống mình hay không? Nhưng từng lời nói tha thiết đó, em biết là những điều anh muốn nói với em.

Em đã khóc rất nhiều, chồng ạ! Thay cho một bức thư gửi em vào cuối năm, chồng em đã viết tâm sự lên trang báo này. Em cũng biết trong suy nghĩ của chồng, em luôn là điều gì đó cao xa, mong manh, dễ vỡ để hạnh phúc mà anh đang nắm giữ nhiều khi anh vẫn chưa tin là hiện hữu. Chúng mình đã cưới nhau, nhưng anh vẫn không tin em là của anh, hoặc giả mai sau này anh không nghĩ có thể giữ được em mãi bên cạnh mình. Có đúng như vậy không anh? Và anh có biết, đó chính là nỗi buồn khắc khoải trong em mà em chưa bao giờ nói hết với anh? Là điều duy nhất làm cho anh hiểu nhầm và không tin vào tình yêu em đã dành cho anh.

Chẳng lẽ em có lỗi khi em không giống bất cứ người con gái nào khác? Hay như em không lựa chọn cách sống như hiện nay nhiều cô gái vẫn lựa chọn? Xã hội với trào lưu như một cái “ mốt”, như một lẽ đương nhiên cho cụm từ “ chân dài” và “ đại gia”. Vì không phải là “đại gia” nên anh nghĩ mình không có quyền hạnh phúc với em hay sao?

Chồng à! Em đã nhiều lần giải thích với anh. Hình ảnh đó đem ra lấy làm chuẩn mực thì không đúng chút nào, mặc dù họ có quyền yêu bất cứ ai mà họ thích và không ai có quyền lên án hay “ném đá”họ. Ai cũng có quyền yêu theo cách mà mình mong muốn. 

Em không muốn anh đem ra so sánh với tình yêu của chúng mình, chồng ạ! Bởi vì em nghĩ giá trị thực sự của con người em là trái tim và suy nghĩ trong “ cái đầu” của em kia. Mặc dù đúng là chân em rất “dài”, đúng là em rất xinh đẹp và có hàng tá đàn ông vây quanh em. Nhưng hình thức bên ngòai đó, chỉ là điều để chồng em hãnh diện khi chúng ta sánh bước bên nhau. Còn em vẫn muốn, chồng em nhìn nhận được những giá trị tốt đẹp của con người em, những giá trị đó, không phải người đàn ông nào cũng có thể nhận thấy được.

Còn “ đại gia” là gì? Chẳng lẽ “ đại gia” chỉ đơn giản là người có nhiều tiền? Quan niệm của em không phải như vậy, chồng ạ! Nếu có nhiều tiền nhưng lại do chiếm đoạt của người khác, do làm những việc xấu xa, lừa gạt, làm ăn phi pháp, hay thậm chí chẳng làm gì mà tự dưng được thừa hưởng cả một gia tài, sống theo kiểu trên tiền,.. thì đó mới chỉ được gọi là những “ trọc phú” thì đúng hơn.

Bởi vì “ đại gia” theo nghĩa của riêng em, ngoài sự giàu có chính đáng do chính khả năng của mình, còn phải có trái tim của một người đàn ông chân chính. Cái “giàu” là cái  “nhiều” và “ đại gia” là người phải có nhiều những đức tính tốt hơn người, phải là người cao thượng, biết hy sinh và sẻ chia. Và chồng em, chính là “ đại gia” theo nghĩa đó- theo sư lựa chọn của trái tim em, dù chồng em hiện nay “chưa giầu” và mới có tài sản duy nhất là… em và ngôi nhà nhỏ của chúng mình.

Thế nên chồng đã hiểu nhầm những câu nói của em rồi! Em chỉ muốn nói để chồng hiểu em luôn bên anh, cùng chia sẻ khó khăn với anh. Bao năm chúng mình bên nhau, cùng làm việc ở một nơi với nhiều vất vả thế, em nghĩ là chồng hiểu em chứ? Em không than vãn và luôn vui vẻ vì được ở bên anh. Lúc đó anh nhiều lúc túng quẫn lắm! Em vẫn đợi được anh cho đến ngày tình yêu của chúng mình chớm nở. Cái giá trị mà em có, động lực để em vượt qua ở một nơi khắc nghiệt như thế, chính là anh. Sức mạnh nào cho em? Đó là sức mạnh của tình yêu, nó vượt lên mọi cám dỗ, tầm thường của vật chất.


Từ hôm chồng bảo đi vào Sài Gòn làm việc, em biết là trong suy nghĩ của chồng rất ngổn ngang và trăn trở. Nhưng em không cản anh, vì em biết lòng tự trọng của một người đàn ông trong anh, sẽ không dừng bước trước lời nói của em. Em đã im lặng và bằng lòng để anh ra đi. Em biết, chúng mình cần có một khoảng lặng. Chồng em cần thời gian để hiểu và tin em hơn. Em cũng biết đó là thời gian mà anh dành để thử thách em- thử thách em ngay trong những toan tính đời thường của một gia đình với bộn bề vất vả về “cơm áo gạo tiền”.

Nhưng một sự thử thách với tình cảm vợ chồng mình như thế có cần thiết không anh? Em biết làm thế nào cho anh tin em đây? Em chỉ biết đêm nào em cũng khóc, nước mắt ướt đẫm gối êm. Em cô đơn trong ngôi nhà của chính mình. Lạnh lẽo trong mùa đông thiếu vắng hơi ấm và vòng tay nồng nàn của anh. Em còn phải cúi mặt bước nhanh mỗi khi lướt qua mọi người, phải làm ngơ trước những lời đàm tếu, những ánh mắt cười nhạo, mỉa mai của thiên hạ về tình yêu của chúng mình. Anh biết cái khoảng trống, cái đau đớn, ấm ức… anh để lại trong em như thế nào không?



Anh yêu à! Em sẽ không bao giờ ân hận khi lấy anh, vì tình yêu của em dành cho anh rất thật lòng. Anh choán hết mọi suy nghĩ trong em. Bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, làm gì em đều nghĩ đến anh. Em cũng đã trải qua nhiều mối tình trước khi mình đến với nhau, nhưng khi yêu anh em mới hiểu Tình Yêu Thật Sự là như thế nào? Em mới hiểu những giọt nước mắt và những quặn thắt trong lòng khi chợt lo lắng về anh. Em chỉ biết cuộc đời này em phải có anh ở bên cạnh, chứ không dám nghĩ đến một ngày nào đó phải xa anh. Em sợ hãi vô cùng, chồng ạ! Vậy sao có người nói tình yêu không phải là mãi mãi, một tình yêu kết thúc để một tình yêu khác bắt đầu? Riêng em, em chỉ biết tình yêu dành cho anh là duy nhất và sẽ không bao giờ thay đổi.

Em không biết vì sao, yêu anh nhiều đến vậy! Tình yêu đó còn cả sự thương cảm. Em đã rơi nước mắt, xót xa khi nghe anh kể về tuổi thơ và quá khứ vất vả của mình. Em đã hận cả những kẻ đã gây đau khổ cho anh. Còn nhớ lần đầu tiên em gặp anh, thay vì nói chuyện với anh, em đã chạy ào ra ngoài hiên khóc nức nở. Em chẳng hiểu vì sao em lại khóc, chỉ thấy mình lúc đó thổn thức, tủi thân lắm! Khóc vì người mà em đợi, người mà em mong và che chở được cho em là đây, nhưng sao bây giờ anh mới tới, để bấy lâu nay trái tim em cô đơn không điểm tựa, và đã định buông xuôi….
Vậy anh là ai? Anh là định mệnh, là người yêu duyên phận của em rồi, đúng không?

Anh à! Chúng mình chưa già nhưng không còn trẻ nữa! Anh đừng lãng phí thời gian vàng ngọc của chúng mình. Anh hãy về với em đi! Anh đừng hành hạ em bằng sự xa cách như thế, được không anh? Em không đáng bị như vậy! Chúng mình cần có những bé con, kết quả tình yêu của vợ chồng mình. Em muốn nhìn thấy anh mỉm cười, thấy ánh mắt của anh ngời ngời lên hạnh phúc. Em muốn tự tay nấu cho anh những bữa cơm ngon, muốn chồng em cùng vào bếp với em, vòng tay sau lưng em thầm thì: “Anh đói rồi, chúng mình vào bếp đi em”. Còn em mỉm cười viên mãn: “Ông xã thích ăn đặc sản, hay ăn cháo nào?”

Hạnh phúc chỉ cần  bình dị như thế thôi chồng ạ, chỉ cần chúng mình được ở bên nhau.

Em vẫn đang miệt mài với công việc của mình và biết rằng chồng em cũng vậy! Chúng mình cùng nhau vun đắp và xây dựng cho tổ ấm và tương lai anh nhé! Có anh rồi em sẽ không khóc nữa đâu. Em sẽ luôn mỉm cười hạnh phúc.

Anh hãy về lau nước mắt cho em, để bờ vai anh cho em tựa đầu và vòng tay anh che chở cho em. Em rất sợ cảm giác phải ở nhà một mình. Ngoài kia, còn nhiều rủi ro, cám dỗ luôn rình rập và những kẻ cuồng si chưa từ bỏ ý định của mình, nhưng có anh, em sẽ không sợ gì cả.

Hãy về ngay với em anh nhé! Nếu chồng không về thì…em sẽ rũ bỏ tất cả, sẽ nghỉ việc để chuyển vào Sài Gòn làm việc cùng chồng đấy! Mà anh bảo, ở đây công việc đang rất tốt và mang đến cho em nhiều cơ hội, đúng không? Còn ba mẹ của chúng mình ở Hà Nội thì sao? Chồng đừng biến chúng mình thành những đứa con “ bất hiếu” vì không chăm sóc được ba mẹ, chồng nhé!



P/S: Buồn cười ông xã ghê! Không nói cho em biết lại còn bảo mẹ nói: “Chẳng có ai là một nửa của ai cả, ý nghĩ của con mà không nói ra thì ai mà biết được. Cần cảm nhận cái gì, ghét việc gì, con phải nói ra thì người ta mới hiểu được”.
Những điều em nói trong thư này, anh hiểu hết rồi đúng không? Đó là suy nghĩ thầm kín mà em chưa bao giờ  nói hết với anh. Còn chồng hỏi em ghét gì phải không? Em ghét nhất là: Chồng mình đề cao lòng tự trọng đến độ.. tự ti với chính mình. Để luôn phải dằn vặt và nhận hết trách nhiệm về mình vì những điều không đáng có.
Tự chồng hiểu thôi, em không nói rõ hơn nữa đâu.
Vì em rất sợ chồng tự ái và sợ nhất là chồng…không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của em.
Vì em yêu chồng rất nhiều và muốn chồng luôn hạnh phúc trong tình yêu của em.
Em chỉ cần chồng biết là: Em đang rất nhớ anh.


23 tháng 2, 2013

CÓ LẼ NÀO EM QUÊN


Nếu tất cả những kỷ niệm của chúng ta, không có một ý nghĩa nào đối với em, thì em hãy cứ đi đi em ạ!


Có lẽ nào em đã quên thật rồi sao em? Em quên hay là em không muốn nhớ? Em bước đi, dáng em liêu xiêu trong một buổi chiều lộng gió…. Tôi nhìn theo em, lặng lẽ, nghe tim mình như ai đang bóp nghẹn.

22 tháng 2, 2013

HÃY THA THỨ CHO EM




 Tất cả vẫn còn đây, nhưng xa xôi lắm rồi! Thời gian và dòng đời vẫn cứ trôi….


Anh à, em không biết nói gì khi viết những dòng này cho anh. Bởi vì mọi thứ chưa chấm dứt, nhưng đã không còn để ước muốn của chúng mình thành hiện thực.

Có những đêm dài em thao thức, rồi nhắn tin cho anh, vẻn vẹn chỉ có ba từ thôi: Eya.
Tiếng yêu của em gửi đi, nhưng màn đêm như vách đá vọng trở lại… tin nhắn không hồi âm.

Em cũng là con bé kỳ lạ! Mỗi khi em cất tiếng hát, em luôn lắng nghe âm thanh vọng lại. Nó đơn giản như một sự cộng hưởng. Em thích cái âm thanh ngân dài, vang vang đó. Như có những lúc em nói câu đùa vui, anh nhại lại…và hai chúng mình cùng cười hạnh phúc.


Cuộc đời thật nghiệt ngã với chúng mình anh nhỉ? Em đã không thể đến bên anh. Con đường anh đi, mãi mãi vẫn không có em ở bên cạnh. Dù rằng lúc nào em cũng mong ước và khát khao được nắm bàn tay vững chắc của anh trên hành trình của chúng mình.

Anh biết em yêu anh như thế nào không? Và em cũng biết anh yêu em nhiều lắm! Đã có lúc thấy thiếu vắng anh như tất cả là đêm đen. Em không còn thiết tha với những điều dù gần gũi nhất của chính mình. Trong đời một con người, như thế đã đủ hạnh phúc chưa anh? Đủ rồi anh nhỉ? Yêu và được yêu nhiều đến thế!

Anh có biết, em đã có gắng để vượt qua mọi rào cản không anh? Em đã nỗ lực thoát ra khỏi những vướng bận của bản thân. Em biết, anh đứng lặng yên và quan sát, anh không đưa tay về phía em. Bởi vì anh muốn, anh đứng bên bờ này đợi em sang. Em đi một mình được không? Em đã đi, đã quyết tâm nhưng không đến được nơi anh đứng đợi, em đã quay trở lại rồi anh ạ….


Anh yêu à, em mãi luôn là đứa con gái yếu đuối. Nhưng có lẽ, anh không tin em lại yếu đuối thế đúng không? Anh nghĩ em mạnh mẽ lắm! Anh nghĩ tình yêu em dành cho anh đủ sức mạnh để em một mình bước qua. Nhưng không, em đã gục ngã. Giá như anh sát cánh bên em, dìu em đi, thì giờ đây chắc chắn chúng ta đã đến được bến bờ hạnh phúc. Giá như tiếng yêu của em được anh đáp trả thì mọi việc đã khác anh nhỉ?
Chỉ tiếc tất cả đều là giá như…………………

Em trách anh, anh yêu ạ! Em vẫn luôn là người sống có trách nhiệm và em rất khó để vượt qua, vẫn biết tình yêu đang vẫy gọi và anh đang chờ đợi em ở phía trước mà chân em không thể cất bước thêm. 


Sao anh không hiểu em? Sao anh không giang rộng vòng tay đón em? Sao anh không mang đến cho em hạnh phúc? Chỉ có anh thôi, chỉ có anh mới làm cho em hạnh phúc, anh biết không?

Giờ em đã quay lại rồi! Nơi ấy có bao người thân trong gia đình đang chờ đợi em, họ cần em anh ạ! Anh đã không cố gắng, còn em thì đã bỏ cuộc………Lẽ nào điều đó là định mệnh.

Giờ này anh đã ngủ chưa? Chắc anh đang say giấc nồng. Còn em…đang ngồi đây viết những dòng thư cuối cho anh….
Hãy quên em anh nhé! Em không biết nói gì, chỉ biết gửi ngàn lời xin lỗi anh. Xin lỗi tình yêu của em.

Em sẽ mãi yêu duy nhất anh thôi, dù em đã không đến được nơi anh đợi em………

Cầu chúc anh sớm tìm thấy một nửa của mình, tìm thấy hạnh phúc với người con gái anh yêu. Em yêu anh rất nhiều!






20 tháng 2, 2013

HẠNH PHÚC CỦA ĐỢI CHỜ



Em vốc đầy những cánh hoa mảnh mai hất tung lên cao. Nhìn theo những cánh hoa xoay tròn trong gió, rồi nhẹ nhàng rớt xuống, ngả mình trên thảm cỏ xanh mượt như nhung. Mắt em đong đầy nắng và nụ cười cũng tỏa nắng lung linh.

 

Lâu lắm rồi em mới thấy lòng mình vui tươi như thế! Miệng em cười, mắt em cười và trái tim như đang nhảy múa. Niềm vui bừng sáng trên khuôn mặt em.

Hạnh phúc ơi, sao hôm nay hạnh phúc mới tìm về? Hạnh phúc làm em ngây ngất quá! Cảm giác như vẫn còn đây hơi ấm khi chúng mình đan tay vào nhau. Vẫn còn đây nụ hôn còn nóng hổi trên môi em.  Anh vừa mới đi thôi mà nỗi nhớ đã dâng đầy.

Vạt cỏ trên sườn đê hôm nay bỗng dưng như xanh và êm ái hơn! Em bỏ giầy ra để tận hưởng cái cảm giác đôi chân trần lướt trên cỏ ướt mềm. Em đi thật nhè nhàng. Rồi chạy cũng thật nhẹ nhàng. Em cứ ngỡ mình đang là một nàng tiên có đôi cánh nhỏ và đang bay trong giấc mơ….

 

Tình yêu ơi! Hôm nay em đã trao hết cho anh rồi đấy! Em cho rồi chẳng đòi lại đâu và anh thì đừng trả lại em, anh nhé! Em chỉ có thế thôi. Tất cả chỉ có thế thôi. Nhưng đó là sự chắt chiu, gom góp từ những gì tinh túy nhất của trái tim em. Em bé nhỏ và trái tim cũng thật bé nhỏ. Nó còn hoang sơ lắm phải không anh? Anh đã đón nhận rồi thì hãy nâng niu cho em. Cả bầu trời em gửi vào đó đấy anh à!

Có chút gì đó mằn mặn rớt trên môi em. Giọt nước mắt của hạnh phúc. Chiếc nhẫn đính hôn mà anh vừa trao đã phải đi một chặng đường quá dài- 10 năm - để được lồng vào ngón tay của em.

Cũng trên sườn cỏ này 10 năm trước, có người con trai đã quay mặt bước đi thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Còn em đã không đứng vững nổi trên đôi chân của mình khi nghe anh nói sẽ lấy người con gái khác không phải là em. Bầu trời sụp đổ dưới chân và quanh em như có ai tung chiếc áo choàng màu đen bao kín. Thế nhưng nước mắt em chẳng thể rơi. Em không thể khóc .



Vậy mà hôm nay em lại khóc trong men say hạnh phúc. Em đã nhận được món quà tình yêu sau một cuộc hôn nhân không trọn vẹn của anh. Em đã là người đến trước để rồi lại trở thành người đến sau. Em chẳng biết mình có khác người không? Em thấy mình thật lạ- Lạ ngay cả trong cái cách đón nhận tình yêu của anh. Hôm nay đối với em sao tất cả quá đỗi ngọt ngào! Cái man mát của một chút chạnh lòng, một chút tủi thân xen lẫn trong cảm xúc ngậm ngùi của hạnh phúc muộn màng lại làm em thấy vô cùng mãn nguyện. Cái cảm giác mà 10 năm về trước chắc chắn em đã không thể có được.

Phải chăng tình yêu được kết tinh trong khổ đau, trong đợi chờ mòn mỏi làm cho đáng giá và trân quý hơn? Em chẳng trách anh nhiều đâu cho câu chuyện của 10 năm đã qua, dù đó là thời gian em sẽ chẳng thể quên khi anh đang tâm bóp nát trái tim em. Và sẽ không nhắc lại nỗi đau mà chỉ cần thiếu may mắn và duyện phận với cuộc đời thì em đã chỉ còn là cát bụi.


Em làm sao có thể trách được anh khi dấu ấn của sự ân hân và day dứt đã hằn sâu những nếp nhăn trên gương mặt anh. Em làm sao có thể trách anh khi nói yêu em một lần nữa mà anh đã phải khóc nghẹn ngào. Em càng không thể trách anh khi cuối cùng sau bao nhiêu đợi chờ, em đã có được anh trong vòng tay của mình trọn vẹn như là hôm nay...... 

Có phải khi nước mắt rơi là lúc ta mới cảm nhận được hết giá trị của hạnh phúc? Vậy thì những đau khổ, nước mắt và tuổi thanh xuân của em đã cho đi cũng không uổng phí. Nhờ có những mất mát đó mới đủ sức mang được anh trở về.



Cuối cùng thì anh đã kịp đến bên em khi mà em vẫn đợi. Cuối cùng thì chúng ta lại thuộc về nhau. Anh à, quan trọng nhất là cuối cùng anh đã nhận ra em- anh chỉ yêu mình em thôi. Còn em đã yêu anh nguyên vẹn như thế từ 10 năm trước và chờ đợi đến tận hôm nay để chứng minh tình yêu của mình.

Cảm ơn anh, cảm ơn tình yêu của em! Sau 10 năm anh đã trở về, nếu không thì lâu hơn nữa em vẫn đợi…vì em đã tự nhủ lòng mình sẽ chờ đợi anh đến trọn cuộc đời này.

Em đã thành công rồi đúng không? Anh còn nhớ câu nói của em vào cái ngày đâu khổ 10 năm về trước : "Anh cứ đi đi…rồi nhất định sẽ phải quay về."



Em đang cười đây này khi tưởng tượng về tổ ấm tương lai của chúng mình. Khoảnh khắc khi anh lồng chiếc nhẫn vào tay em,nếu được chụp lại thì sẽ ra sao nhỉ? Mai này các bé con sẽ buồn cười về ba mẹ của chúng lắm đấy! Có một bức ảnh mà ở đó, một người đàn ông đang ôm một cô gái vào lòng, cả hai cùng quay nhìn về hướng của ống kính máy ảnh. Hai người đang cười hết cỡ nhưng khuôn mặt thì nhòe nhoẹt nước và hình ảnh cứ méo xệch đi trông giống như….bức ảnh chụp bị rung tay.
Nếu các con có hỏi " Ba mẹ khóc à?" thì em sẽ phải nói dối: " Không, con ạ! Hạnh phúc thì ai lại khóc. Tại trời mưa đấy thôi!"
Tưởng tượng thêm một chút nữa nào. Nếu bọn trẻ thông minh và lém lỉnh như ba của chúng thì em mặc kệ anh đấy nhé! Em không trả lời được đâu.
Vì có bao giờ trời mưa mà sau lưng của chúng mình mặt trời vươn cao tung ánh nắng chan hòa..................

Anh thấy không em vẫn là cô bé của ngày xưa. Dù thời gian đã lấy đi của em tuổi trẻ và nhan sắc, nhưng phải bất lực dừng bước trước cánh cửa trái tim và tâm hồn em. Vẫn còn trinh nguyên nét tinh nghịch và sự trẻ trung. Vẫn còn trinh nguyên ngọn lửa tình yêu thưở ban đầu. Em phải giữ lại cho em  và cho anh để nguồn cảm hứng tình yêu và hạnh phúc của chúng mình luôn tươi trẻ và tràn đầy nhựa sống.


Một năng lượng mới và sức sống mới đang cựa mình trỗi dậy ở trong em...lại là lúc đất trời chuyển mình sang Mùa Xuân náo nức. 


Còn có hạnh phúc nào hơn thế! 




19 tháng 2, 2013

CHO EM ĐƯỢC MÃI BÊN ANH



Đừng nghĩ là anh yêu em nhất trên đời, vì em còn yêu anh nhiều hơn thế!



Khóc thì em cũng đã khóc rồi, đau thì em cũng đã đau rồi.

Anh biết không, công việc bận rộn em cũng hiếm khi vào đọc tâm sự của những người đang yêu. Nhưng hôm nay mở trang mục này, em giật mình với cái tiêu đề như một lời chia tay khắc khoải ở trong lòng nên mới tò mò mở ra xem. Em đọc và nhận ra Anh của em ngay rồi và vỡ òa trong niềm vui hạnh phúc.




Anh biết không em phải giấu Anh đi ngay thôi, không sẽ có nhiều cô gái cướp Anh của em đi mất. Bời vì đọc xong những dòng tâm sự này, như xoáy vào tâm can, nó làm em  đau, nhức nhối, day dứt và khắc khoải mà chỉ có trái tim của người rất tài năng và chan chứa yêu thương mới diễn tả được.

Anh ơi, em đã nhận ra anh, cho dù giữa tất tả bộn bề, giữa muôn vàn gương mặt khác nhau. Giống như những dòng tâm sự, em đọc và biết đó là anh. Dù là tâm trạng của người con gái đôi mươi, hay chàng trai khỏe mạnh, hay của nhũng người phụ nữ dở dang, hay người đàn ông lớn tuổi,…em đều thấy thấp thoáng câu chuyện tình yêu của chúng mình, tình yêu đó đang chờ ….ngày làm đám cưới để được cùng nhau tuần trăng mật ngọt ngào.




Khi xâu chuỗi lại với thời gian thì em thật vui vì cuối cùng anh đã thuộc về em trọn vẹn. Em đã ghen không vô cớ đúng không anh? Và đã giận không vô cớ đúng không anh?
Anh ơi, tất cả suy nghĩ của anh đều đến từ việc anh muốn đặt dấu chấm hết cho chúng mình? Nhưng vì sao, phải có lý do chứ? Em yêu anh nhiều đến như vậy, còn với anh em là tất cả trên đời vậy tại sao lại phải xa nhau?

Em đã buồn lắm Anh biết không? Khi anh tự so sánh mình với người đàn ông tầm thường khác. Họ không có cái giá trị mà anh đang có, không có tình yêu mà em đã dâng trọn hết cho anh. Rồi em còn buồn nhiều vì anh đã chẳng hiểu em, nghĩ em mau thay đổi và mang tình cảm ra đổi chác cầu lợi cho mình. Rồi em càng buồn hơn vì anh cũng muốn kiếm tìm, quay về nơi bờ bến cũ- nơi mà anh chẳng thể bình yên và em đã phải giành giật anh ra bằng mọi giá.




Em không thay đổi và chưa bao giờ thay đổi. Em vẫn yêu anh trọn vẹn như ngày đầu tiên ta gặp nhau. Giờ em đã biết không phải anh hiểu nhầm em, mà anh chỉ muốn cho anh một lý do để xa em. Nếu không hiểu nhầm, em không xấu như vậy thì anh không thể xa em đúng không?

Đừng làm khổ nhau nữa có được không? Tại vì quá yêu nhau mà thành ra thế này sao? Ai cũng thấy mình yêu nhiều hơn cả, nên con tim cứ mãi nghi ngờ.

Em muốn ở bên anh ngay bây giờ.
Đợi em rồi chúng mình sẽ cưới.
Anh đừng nói những điều em buồn nhé! Em sẽ ào đến bên anh. Thèm mãi một nụ hôn nồng nàn sưởi ấm. Mà tìm anh cứ trốn bặt nơi nào……







18 tháng 2, 2013

HÃY ĐỂ TÌNH YÊU VÀ ÂM NHẠC NÂNG CÁNH TÂM HỒN




Tự sự của tôi:

 Đây chỉ là hình ảnh minh họa nhưng khá giống với tôi ở ngoài đời

Các bạn à, tôi không còn trẻ, nhưng cũng chưa già. Tôi đã có tất cả, một gia đình yên ấm, hạnh phúc, hai bé con đẹp xinh, địa vị, danh vọng, tiền tài, vật chất,…tất cả không thiếu gì cả.

Tôi không dám tự khen mình xinh đẹp, nhưng đủ tự tin với nhan sắc mà tạo hóa ưu ái dành cho để có thể đánh gục bất cứ người đàn ông nào tôi muốn.

Từ nhỏ tôi là người sống thiên về tình cảm, tâm hồn ướt át, ủy mị và nhạy cảm. Tôi chơi đàn và có giọng hát hay vì vậy tôi rất yêu âm nhạc. Tôi có thể viết lách, làm thơ, vẽ tranh, hội họa và đặc biệt khéo tay. Tóm lại, sở trường của tôi thiên về nghệ thuật.

Thế nhưng nghề mà tôi chọn và cũng mang đến cho tôi thành công, có địa vị trong xã hội lại là kinh tế. Nó cũng là một khả năng thiên phú mà khi vào đời tôi mới khám phá ra. Sự tính toán nhanh nhạy, biết tận dụng thời cơ và có đạo đức kinh doanh đã mang đến cho tôi tiền tài vật chất- đủ để tôi có thể sống thoải mái và không phụ thuộc vào bất cứ ai.

Vậy mà tôi luôn còn nhiều trăn trở…..

Có lẽ trái tim của tôi được thức tỉnh sau khi có một thời gian dài chứng kiến hình ảnh của hai người bạn của tôi. Họ đều đã có gia đình riêng và các con. Nhưng chỉ nhìn bên ngoài thì đã thấy rằng gia đình riêng của họ không thể hạnh phúc. Cái nửa kia đối lập với họ đến lệch lạc, trớ trêu. Khi họ giỏi giang, tốt đẹp và nhạy cảm bao nhiêu thì nửa kia của họ lại xấu xí, ngờ nghệch và vụn về bấy nhiêu. Thế nên khi họ gặp nhau, tôi đã nghĩ đúng là cặp trai tài gái sắc rất xứng đôi vừa lứa.

Họ đã yêu nhau trong 8 năm- vâng 8 năm song hành cùng gia đình riêng của mỗi người. Và chỉ có tôi, người bạn duy nhất được chứng kiến và song hành cùng với họ. Họ yêu nhau lắm, nhưng cả hai trái tim đó không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình, cũng như trách nhiệm với con cái. Họ đã nhiều lần rời xa nhau, đau khổ, dằn vặt, chuyển chỗ làm, chuyển chỗ ở,…nhưng dù bằng cách nào thì cuối cùng họ cũng không thể dập tắt tình yêu của mình. Kết cục là họ đã ly hôn giá đình riêng, nhưng chỉ đến khi người chồng, người vợ cũ của họ lập gia đình mới, thì hai người mới chính thức tổ chức lễ cưới để đến với nhau.

Câu chuyện tình cảm động của hai người bạn đã làm tôi vô cùng xúc động. Một tình yêu có đầy đủ sự hy sinh, trách nhiệm và thánh thiện. Chính họ đã đấu tranh tư tưởng, đấu tranh với bản thân nhưng lý trí vẫn không thể thắng được trái tim. Họ yêu nhau như thế, hợp nhau như thế, họ xứng đáng được hưởng hạnh phúc chứ! Họ đẹp đôi và yêu nhau nhiều đến nỗi ai cũng phải công nhận là một cặp Trời sinh, như là cái duyên từ kiếp trước.

Chính tôi, là người luôn theo chủ nghĩa gia đình truyền thống, tôi rất ghét và coi thường kẻ thứ 3 phá đám hạnh phúc gia đình người khác. Nhưng bằng tình yêu mãnh liệt của hai người bạn đã cho tôi một sự nhìn nhận khác. Tôi không lên án họ, thậm chí luôn ủng hộ và động viên để họ đừng để mất tình yêu.

Bây giờ thì cả 3 gia đình đó đều hạnh phúc, Mỗi người đều có được một nửa phù hợp của mình. Và tôi tin, chúng ta sẽ chỉ có hạnh phúc khi chung sống với một nửa phù hợp của mình.

Cái đẹp nhất, giá trị nhất ở bạn 
là một tâm hồn đầy cảm xúc mà bạn phải nâng niu

Trên thực tế, rất hiếm ai tìm được đúng một nửa của mình và ai thì hầu hết cũng phải lập gia đình để thuận theo quy luật của tự nhiên. Thế nên con trai đến tuổi thì lấy vợ , con gái đến tuổi thì lấy chồng. Và cách sống của người dân Việt Nam con người khi trưởng thành thiếu cơ bản ở tính tự lập, họ không thể định đoạt cuộc đời mình, nhiều người có hôn nhân hoàn toàn theo sự sắp đặt của cha mẹ. Có những đôi lứa yêu nhau và lấy nhau, nhưng còn quá nhiều người lấy nhau cho có vợ, có chồng. Trong số đó không ít người gặp bi kịch trong hôn nhân.

Bi kịch vì hai con người được ghép lại, sống chung với nhau mà không có tình yêu, không có ít nhất ngay cả sự cảm thông, chưa nói đến sự lạc điệu về cảm xúc. Thử hỏi một người khéo léo, tinh tế gắn với người vụng về thô lỗ; người luôn sạch sẽ, gọn gàng gắn với người cẩu thả, bẩn thỉu; người nói năng nhẹ nhàng, lễ phép gắn với người lỗ mãng, hay văng tục; người luôn hào phóng, cởi mở gắn với người bủn xỉn, keo kiệt; người luôn chăm chỉ, tích cực gắn với người lười biếng, tiêu cực; người có trình độ cao gắn với người có trình độ thấp; người luôn có ham muốn gắn với người lãnh cảm;..v.v…nếu kể ra chi tiết thì nhiều lắm. Nhưng tôi thấy cái cơ bản khó dung hòa đó chính là sự không đồng điệu của tâm hồn.

Vậy, với sự đối lập mâu thuẫn nhau đến tận hai thái cực khác biệt thì mỗi cặp đôi co thể hòa hợp được không? Tất nhiên, họ cần phải cố gắng hết sức để cải thiện tình hình, dung hòa được với nhau. Họ lập gia đình thì phải có trách nhiệm với gia đình của mình. Nhưng có những điều có thể cố được, có thể thay đổi được, còn có những thứ quan trọng nhất, cơ bản nhất lại không thay đổi được nên chỉ còn cách duy nhất là chấp nhận và chung sống hòa bình. Vì thế sẽ làm nên những bực dọc, chán chường, thất vọng,…tất cả tích tụ lại đến một lúc không còn thấy đó ngôi nhà mà mình muốn về, không còn là tổ ấm đúng nghĩa. Hạnh phúc là điều quá xa xỉ, có người còn chưa biết và thậm chí nghĩ rằng cuộc sống tẻ nhạt, yên phận đó đã là hạnh phúc. Với nhiều người thì họ có thể chấp nhận, nhưng những ai có nội tâm, sống nặng về tình cảm thì đó không khác gì là sự tra tấn và đầy đọa. Và họ luôn kiếm tìm, mong chờ hạnh phúc đễn với mình.

Vậy sao họ cứ phải khổ? Đúng là không ai có thể hoàn hảo, nhưng cần có sự tương đồng ở nhiều mặt. Các cụ đã nói: “nồi nào vung ấy” hay “ nồi tròn úp vung tròn, nồi méo úp vung méo” là tượng trưng phù hợp nhất. Bạn thử hỏi khi một nửa kia chênh lệch “ thấp hơn” bạn về mọi mặt thì chuyện gì sẽ xảy ra. Người ấy chẳng đòi hỏi, không có nhu cầu, không tôn thờ những chuẩn mực của bạn. Ngay cả khi có thiện chí để làm vừa lòng bạn thì họ cũng không có khả năng thực hiện. Còn bạn, bạn sẽ giảm thấp tiêu chuẩn xuống ư? Bạn có làm được không? Hay bạn “ lắc đầu” cho qua mà trong lòng luôn bất mãn, sinh ra cáu kỉnh, bực bội. Còn nữa, khi không được như bạn muốn thì bạn có mơ tưởng đến người khác hay không? Khi những người hơn hẳn nửa kia của bạn luôn có mặt ngay bên cạnh bạn? Chưa kể là người ấy còn đem lòng ngưỡng mộ và yêu thương bạn nữa chứ? 

Mà thôi tôi không nên nói nhiều quá về việc này nếu không các bạn lại cho rằng tôi đang có tư tưởng đó. Mà có thì đã sao, đó đâu phải là xấu. Tôi rất nghiêm túc trong tình yêu nhưng không có nghĩa tôi chỉ được phép yêu và sống đến trọn đời với một người. Tôi thậm chí còn trao đổi thẳng thắn với chồng tôi về điều đó. Tôi nghĩ đấy cũng là cách để chúng tôi luôn phải nỗ lực để giữ được tình yêu. Tôi cho rằng một sự chắc chắn không phải là nuôi dưỡng tốt cho tình yêu đâu bạn nhé! Chẳng lẽ lấy nhau rồi thì cứ ngồi đó mà yên tâm vì người bạn hôn phối của mình chẳng mất đi đâu cả. vậy thì tội gì mà chúng ta phải cố gắng, phải phấn đấu, cứ xuề xòa, cẩu thả…là được rồi, đúng không?

Khi dự lễ cưới hai người bạn trở về, tôi còn nói với chồng tôi rằng, nếu mai này mà có một người yêu vợ và vợ cũng yêu người ta như cô dâu chú rể hôm nay thì chồng chuẩn bị tinh thần nhé! Vợ được cái là không bao giờ ngoại tình. Nếu mà vợ yêu người khác thì sẽ chia tay chồng chứ nhất định không làm người thứ 3. Chồng tôi còn cười và nói thế này: “OK, anh đồng ý. Chúng ta thỏa thuận như thế nhé! Nếu gặp được người mình yêu thì người kia phải đồng ý giải thoát. Nhưng cả hai cùng phải có trách nhiệm hết mình với con. Và phải tìm cho người kia một người mới để cưới xong cho người cũ thì mới lấy người mình yêu nhé! Giống như hai bạn hôm nay chúng mình đi dự đám cưới đây này.


Bạn đừng nghĩ đây là Khu vực nhạy cảm, mà hãy nghĩ rằng 
nơi đó chứa Trái tim nhạy cảm của cô ấy

Tất cả những dẫn dắt của tôi vòng vò trên đây vẫn là muốn nói tới một điều tâm huyết tôi gửi gắm vào trang viết này thôi: HÃY NUÔI DƯỠNG CẢM XÚC YÊU THƯƠNG.

Bạn có biết tôi sợ nhất điều gì không? Đó là khi trái tim mình chai sạn cảm xúc, không còn nhạy cảm và tinh tế để mà biết rung động, biết phản ứng.

Cuộc sống yên bình, gia đình yên ấm làm cho tôi chỉ biết lao vào công việc. Tôi là người luôn có trách nhiệm, làm gì phải đến cùng, cho bằng xong mới thôi. Công việc đối với tôi như sự say mê, nó choán hết thời gian của tôi. Tôi chẳng có thời gian nghe nhạc, đi hát, chơi đàn, hay vẽ tranh,…Mặc dù làm nghề kinh doanh với mục tiêu cuối cùng là lợi nhuận nhưng tôi không làm tất cả vì tiền. Tôi vẫn giữ được đạo đức và giữ cho mình một cách sống để được người khác tôn trọng. Tuy vậy, tôi nhận thấy công việc dần dần đã lấy đi rất nhiều sự mềm mại, nữ tính và thiên hướng nghệ thuật của tôi. Nhiều lúc để được việc, tôi phải giữ gìn lời ăn, tiếng nói, phong thái nghiêm nghị, lời nói hiệu lực để quản lý và điều hành. Dần dần làm cho đời sống tinh thần của tôi thành khô cẵn. Khi tôi càng thành công trên con đường danh vọng và củng cố địa vị của mình thì tôi cũng nhận ra mình càng mất dần đi sự lãng mạn, nhạy cảm và tinh tế, một trong những giá trị vô cùng cần thiết đối với phụ nữ, mà phải có nó tôi mới biết là mình đang hạnh phúc hay không?

Đừng bao giờ để cho cảm xúc của trái tim bạn bị khô héo

Bạn à, đã có lúc tôi chợt giật mình vì sự dửng dưng của mình. Dù đã có chồng nhưng tôi vẫn được nhiều người săn đón và đem lòng yêu. Đành rằng hầu hết là những người thấy thích tôi, quý mến tôi và muốn chăm sóc cho tôi, có khi chỉ để lợi dụng. Nhưng cũng có người đã yêu thương tôi rất thật lòng. Thế mà trong bất cứ trường hợp nào, tôi cũng chẳng mảy may có cảm xúc. Ít nhất thì tôi phải tỏ ra không thích, hay ghét những người tán tỉnh, cợt nhả. Tuyệt nhiên không. Hay như đối với người yêu tôi chân thành tôi cũng chẳng thấy xúc động. Tôi vẫn cứ vô tư, hồn nhiên chuyện trò, giao tiếp một cách rất bình thường, dửng dưng. Sự xuất hiện của họ dù xấu cũng chẳng làm tôi bực mình, dù tốt cũng chẳng làm tôi bâng khuâng…..

Cuộc sống khắc nghiệt quá! Cả xã hội phải chạy theo đồng tiền. Các chuẩn mực đạo đức bị đảo lộn. Dù tôi đã kiếm đủ tiền, tôi không cần tiền nữa thì người khác vẫn cần, những nguyên tắc vì tiền và trên tiền vẫn có giá trị thì tôi cũng không tránh khỏi vòng quay của nó. Con người với con người là sự lừa lọc, bon chen, bóc lột, đấu đá, tranh cướp…mà để tồn tại thì đã là cả một nghệ thuật. Nghệ thuật của sự cảnh giác, nghệ thuật của đề phòng, ….nghệ thuật để không bị lừa, không bị mắc bẫy, không bị hạ bệ,...thì làm sao có thể sống thật, sống tốt với nhau được nữa. Khi tôi càng khôn ngoan thì sư thánh thiện càng mất đi. Khi tôi càng thành công thì sự chân tình cũng sẽ không còn.

Bạn à, khi tôi chợt nhận ra mình vô cảm là lúc lúc tôi sợ lắm! Đâu rồi cô bé ngày xưa tâm hồn vô cùng lãng mạn và ướt át. Ngày mà tôi có thể khóc thổn thức khi kết thúc một bộ phim không có hậu, hay nức nở khi nghe một bản nhạc buồn, thậm chí trời mưa cũng làm cho tôi thấy chạnh lòng, xót xa.  Đâu còn cô bé tha thẩn nhặt chiếc là vàng rơi, ngước lên vòm cây xanh để thương cảm cho thân phận chiếc lá sớm lìa cành,…Khi trái tim ta vô cảm ta chẳng biết thế nào là sẻ chia. Ta chẳng biết nâng niu hay vun đắp cho những gì ta đã có. Những cảm xúc yêu, thương, tiếc nuối, ….không còn đã biến ta trở thành kẻ bất cần. Khi trái tim đã hóa đá thì còn đâu để mà biết yêu thương, còn đâu để mà biết cảm nhận hạnh phúc. 

Tôi tiếc lắm những gì tuổi thơ và sư giáo dục của gia đình mang lại. Nó giúp tôi trở thành một cô gái vô cùng nữ tính. Giờ vào vai một người phụ nữa thành đạt, tôi không thể để mất đi sự nhạy cảm của trái tim mình. Tự tôi phải cứu vớt lấy trái tim của chính mình. Vì thế mà tôi đã nghĩ sẽ phải viết cái gì đó, sẽ phải đưa âm nhạc và văn chương hòa quyện với nhau để khơi dậy cái cảm xúc chan chứa yêu thương, sự lãng mạn và ủy mị mà trước đây tôi hay che dấu vì cho rằng nó không thực tế.

Tôi đã ấp ủ cái suy nghĩ đó thật lâu, cho đến một ngày vô tình lần đầu tiên vào Blog HƠN CẢ YÊU THƯƠNG của Bà lão vui tính của bọn nhóc bên nhà YAHOO. Tôi khá buồn cười vì cái tên chủ nhân có vẻ rất hài hước và cảm ngay bài Thư của Bé. Và tôi đã viết Blog từ ngày đó- ngày 29/12/2012 cho đến khi YAHOO đóng cửa. 19 ngày với 16 bài đăng, tôi ghĩ sẽ dừng lại và lưu giữ như một kỷ niệm. Vậy mà như một cái DUYÊN CỦA TRỜI tôi đã không thể chia tay và đã trở lại với Blog.

Bạn à, đừng làm cho tâm hồn mình nghèo nàn cảm xúc yêu thương bạn nhé! Bạn hãy viết lên đi. Hãy nghĩ đến Tình yêu, hãy tưởng tượng đó là mối tình của chính bạn, với sự chia cắt, sự nhớ nhung khắc khoải, bạn sẽ thấy tâm hồn mình thẫm đẫm yêu thương. Sẽ biết buồn, biết khóc, …biết ân hận, day dứt, luyến tiếc…Rồi bạn sẽ rơi nước mắt khi tự viết ra những câu từ như tiếng lòng mình muốn nói với người mà bạn yêu, bạn xót và bạn thương…. Rồi bạn sẽ ngạc nhiên, sao bạn lại có thể yêu đến vậy, có thể buồn đến vậy trên những dòng chữ của mình, cứ như bạn đang dứt lòng mình ra để mà viết lên …...

Trái tim tôi giờ đây đã được ngôn ngữ văn chương, thơ ca của tình yêu và âm nhạc làm cho sống động lại rồi. Tôi lại thấy mình trở lại cảm xúc khao khát yêu và được yêu như thuở ban đầu. Trái tim đó đang rung lên cháy bỏng và tha thiết đợi chờ ……

Blog này tôi sẽ chỉ viết nhiều về Tình yêu và kết hợp trên nền nhạc cho mỗi bài viết. Nếu trái tim bạn đang chai sạn và trơ lỳ cảm xúc, bạn hãy đọc và nghe nhạc nhé, hãy thử bằng một bài viết nào đó của tôi. Bạn sẽ thấy tâm tư mình chùng xuống ngay để được cuốn vào những ca từ, giai điệu tha thiết, réo rắt của âm nhạc và những tâm sự chan chứa yêu thương. Bạn chỉ cần thả lỏng suy nghĩ, thả lỏng cơ thể để đón nhận cái cảm xúc tình yêu dạt dào đó.

Tôi rất muốn viết thật hay, nhưng mỗi bài viết là nguồn cảm hứng bất chợt, mà khả năng thì có hạn nên chỉ ghi chép lại mộc mạc và đơn sơ được như vậy thôi. Nhưng may sao tôi đã tận dụng âm nhạc. Mỗi một bài viết sẽ được tôi đặt trên nền nhạc phụ họa riêng, không giống nhau. Lời văn của tôi chưa đủ chạm vào tâm can bạn thì âm nhạc với những giai điệu du dương còn mãi với thời gian, với các sáng tác bất hủ của các nhạc sỹ sẽ giúp tôi nói lên điều mình muốn nói mà chưa nói được .... 


Chỉ có âm nhạc là thứ ngôn ngữ nhanh nhất 
đưa bạn đến sự nhạy cảm tâm hồn

Hãy dành trọn yêu thương bạn nhé! Hãy yêu hết lòng và sống bằng nhiệt huyết của tình yêu. Dù chúng ta, mỗi cá thể sẽ là quá bé nhỏ, nhưng khi bạn sống bằng trái tim chan chứa yêu thương thì bạn sẽ biết mang đến tình yêu cho người khác và bạn biết cần có cả sư hy sinh để người bạn yêu được hạnh phúc. Bạn sẽ không còn ích kỷ, không còn thù hằn, …và không thể độc ác hay tàn nhẫn.  Bạn sẽ biết yêu thương và chia sẽ, bên cạnh tình yêu đôi lứa, gia đình, còn có cả tình yêu và trách nhiệm với cộng đồng, với quê hương, đất nước nơi bạn đã được sinh ra và lớn lên. Điều đó cũng góp phần làm cho xã hội của chúng ta tốt hơn lên, để NGƯỜI VỚI NGƯỜI SỐNG ĐỂ YÊU NHAU.

Bạn nhé! Hãy khóc lên đi nếu bạn có thể khóc! Khóc được là thành công rồi đấy! Khóc để mà biết trân trọng và giữ gìn những gì đang có. Khóc để mà nuôi dưỡng lòng tốt và sự thánh thiện trong tim mình! Nếu bạn còn chưa chọn được bài trong những trang viết của tôi, một gợi ý nhỏ cho bạn nhé: hãy đọc và nghe bài DUYÊN CỦA TRỜI - trên nền nhạc bài dân ca BÈO DẠT MÂY TRÔI do Sacxophon Trần Mạnh Tuấn thể hiện.

Bạn hãy sống bằng tình yêu và cái tâm của mình. Trời phật sẽ không phụ bạn đâu. Bạn nhất định sẽ hạnh phúc và thành công.


Blog DUYÊN CỦA TRỜI
Hãy để Tình yêu và Âm nhạc nâng cánh tâm hồn

Hồng Mây
1h52 a.m ngày 18 tháng 2 năm 2013





Bài đăng phổ biến