.

12 tháng 9, 2013

MÌNH ƠI, NHỚ NHUNG ĐÃ THÀNH THÓI QUEN RỒI


Mình này, em đang viết cho mình đấy, mình có hiểu không? Chẳng biết mình có đọc những dòng tâm sự của em hay không? Chắc không đâu nhỉ?

Mình biết không? Nhớ ngày phải tạm xa nhau vì những dự định tương lai của chúng mình, em đã buồn bã lắm! Không biết bao nhiêu đêm em đã khóc. Rồi em tưởng tượng là chúng mình sẽ mãi mất nhau.

Em thật yếu đuối và mỏng manh trong nỗi nhớ người em thương. Nỗi nhớ thì thật vô cùng mà sức chịu đựng của em lại có giới hạn. Mà sao nỗi nhớ cũng như vết thương, nó khoét sâu vào lòng, không chảy máu, không hình hài, nhưng đau lắm mình ạ!

Đau như ai cứa vào thịt da mình, mà mình chẳng làm gì được, chỉ có cách phải đứng yên chịu sự day dứt, lẽ thường mình sẽ co chân chạy đi, thì không bị đau mãi như thế!

Mỗi lần mình điện thoại cho em, mình chỉ nghe thấy tiếng em cười. Em muốn ở nơi xa ấy mình không phải bận lòng, không phải lo lắng cho em. Nhưng miệng em cười khanh khách mà nước mắt lại lăn dài trên má đấy mình ạ!

Bài đăng phổ biến