.

21 tháng 4, 2013

GIẤC MƠ TÌNH YÊU




Chồng à, giờ này anh ở đâu?

Sao mà chồng yêu của em, giận vợ rồi lại bỏ nhà đi như là trẻ con vậy?




Cũng tại chúng mình quá tự do. Ba mẹ cả hai gia đình đều không sinh sống ở quê nhà. Thế nên chúng mình chẳng bị ai quở trách hay nhắc nhở. Nên mới có cảnh vợ chồng trẻ cãi nhau rồi chồng em xách đồ đi đâu…bảy ngày vẫn chưa về.

Anh à, chồng trẻ con của em ơi! Em vẫn nhủ lòng mình là lấy chồng cho đáng tấm chồng. Đó phải là người đàn ông chững chạc, từng trải và thành đạt. Thôi thì sẽ thiếu lãng mạn một chút, nhưng chắc chắn em sẽ được cưng chiều, đươc coi mình lúc nào cũng là trung tâm vũ trụ, được thấy mình bé bỏng để được bắt nạt anh.

Thế mà đánh đùng một cái, em lại "không may" yêu phải một người trẻ bằng đúng tuổi mình, lại còn sinh sau em tới cả 5 tháng. Thành ra hạnh phúc của chúng mình lãng mạn và đẹp thật đấy, nhưng mà em thì lại thành người cứ phải chạy theo để dỗ dành chồng trẻ con.  

Bảy ngày, chồng bỏ đi đâu không về. Điện thoại thì tắt máy. Laptop thì để ở nhà. Làm em tìm cách nào cũng không được. Không biết chồng ăn uống như thế nào? Nhưng em thì đều nhịn đói đấy. Đến bữa em chỉ uống một cốc sữa tươi hoặc một ly sữa chua. Cũng phải giảm cân cho mặt hốc hác để chồng về còn thấy là em đang lo lắng cho chồng.

Còn chồng ư? Không biết nguyên nhân gì mà bỏ đi. Có thân khắc lo, việc gì em phải quan tâm. Người ta còn đang chán vì chồng trẻ quá mà chồng thì lại làm cao và tự hào vì trẻ hơn vợ. Chỉ được cái khỏe mạnh và nhiệt tình thôi, chứ cái sự vô tâm thì có mà…vợ…. không thèm chấp.

Đi được thì đi đi, vợ càng có thời gian đi chơi. Nào thì shopping cả ngày đầu tiên. Hôm sau thì rủ lũ bạn đi xem phim, rồi kéo nhau đến Khách sạn Hiton để bơi, rồi cùng lên nhà hàng nướng của Hàn Quốc đập phá, nói thế chứ vợ có ăn được gì đâu, sang ngày thứ 3 thì vợ không đi nữa và ở nhà, chơi cũng chán……

Vợ thấy thoải mái, vui vẻ lắm vì kể từ sau 1 năm ngày cưới, đây mới là lần đầu tiên vợ được sung sướng trong cái cảm giác tự do của một thiếu nữ chưa chồng, chẳng vướng bận, chẳng bị quàng vào chân chồng như mọi khi…..




Thế nên đã quyết không nhớ là không nhớ- cho bõ cái tội cư xử rõ là trẻ con. Có gì cứ phải nói với nhau đã...đằng này... Chồng chẳng coi vợ ra gì thì vợ cũng kệ cho mà xem.

Bực ghê cơ! Chiến thuật chưa đi đến đâu thì hôm qua sang ngày thứ  sáu vợ đã bị ốm. Và không phải ốm nhẹ, sốt trên 39 độ, người thì lạnh run cầm cập. Nằm dài từ sáng đến giờ, gần tối rồi….

Ốm trong tâm trạng cô đơn trống trải mới thấy nhớ chồng làm sao. ...

Giá như lúc này có chồng ở bên cạnh nhỉ? Chỉ cần chồng nhìn vợ với đôi mắt lo lắng và xót xa, đôi môi khẽ cười gượng gạo và thế nào cũng mắng vợ bâng quơ về cái tội không giữ gìn để cho bị cảm lạnh….

Giá như chồng đang ở đây, thì chồng đã lùa cánh tay rắn chắc xuống mái tóc xõa ra của vợ để cho vợ gối đầu. Sẽ nhẹ nhàng kéo bờ vai tròn nhỏ nhắn của vợ về phía mình để vợ được nép vào vòm ngực rộng lớn của chồng. Sẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán vợ và đắp cho vợ tấm khăn bông ướt lạnh lên đôi môi vợ đang tưởng chừng khô hạn và nứt ra vì thiếu nước do bị sốt cao,…

Giá như chồng đang ở đây, thì nhất định trên bếp sẽ là nồi cháo chồng đang ninh với chim bồ câu, còn có cả rau mùi, cải cúc, tía tô có tác dụng giải cảm để ăn vào toát mồ hôi ra cho mau khỏi bệnh. Và trên bàn thì nhất định sẽ có lỉnh kỉnh nhiều vỉ thuốc để vợ uống sau khi đã ăn no….

Vậy mà chẳng có gì cả, chẳng có chồng ở đây. Bụng vợ thì đói cồn cào vì mấy ngày không được một hạt cơm….chỉ nghĩ đến có một bát cháo thôi thì chắc là khỏi ốm ngay chứ không cần phải uống thuốc.

Khát quá! Vợ cố gượng dạy để uống nước. Thấy đầu choáng váng, quay cuồng và mắt tối sầm lại. Vợ thấy buồn ngủ quá và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trong cơn mơ vợ thấy chồng về nhà.



Chồng mở cửa bước vào rất nhẹ nhàng và rón rén. Chắc chồng định bất ngờ hú dọa vợ- vẫn cái trò nghịch ngợm không thể bỏ, mặc dù mấy lần làm vợ bị giật mình cảm giác như đứng tim, suýt ngất.

Rồi thấy nhà cửa tối om, chồng với tay bật công tắc đèn và nhìn thấy ngay vợ đang ngủ gục ở trên nền đất lạnh.

Chồng sợ quá lao đến nâng đầu vợ lên, ghì chặt vợ trong vòng tay của mình và còn luống cuống nói không ra hơi: vợ ơi,… em làm sao… thế này,… em… hãy nhìn… anh đi, anh… xin lỗi vợ …sao em không nói gì cho anh biết, người em sốt…nóng như hòn than… thế này…

Trong giấc mơ vợ thấy chồng bỗng khóc nấc lên thành tiếng. Chồng lấy tay vén mấy lọn tóc mai lòa xòa trước trán vợ,  chồng cứ quỳ gối mà ôm lấy vợ, không bế vợ đặt lên giường. Cũng không hẳn vậy, vợ thấy chồng mấy lần cố sức nâng vợ lên, nhưng hình như là chân chồng quỵ xuống không đứng lên được….

Khi thấy có cảm giác như những giọt nước man mát rơi trên má thì vợ bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Vợ thấy khuôn mặt của chồng thật gần, nước mắt chồng vẫn rơi lã chã trên mặt vợ…

Câu đầu tiên mà vợ nói: Mấy ngày rồi …chồng đi đâu? Vợ ốm thế này chồng có biết không?

Chồng: Anh biết em ốm, anh còn không rời em một bước….
Vợ: Sao chồng không về ngay với vợ?
Chồng: Vì anh để xem khi không có anh, em có gọi H đến chăm sóc cho em không?




Đang mệt mà vợ ngồi bật dậy, mở to đôi mắt xoáy vào chồng: Chồng nói gì thế hả? Chồng bị điên à…? Sao em lại gọi H chứ?

Chồng ghé sát vào tai vợ, bảo chỉ nói thầm cho vợ nghe nhưng vợ biết là chồng xấu hổ không dám nhìn vào mắt vợ mà nói: Vợ à, tại chồng ghen..chồng cữ nghĩ vợ không thể quên người cũ. Bọn bạn chúng nó nói khích…bảo chồng không biết gì cả, vợ còn nặng lòng với H lắm …và hai người ngày nào cũng gặp nhau….

Vợ : rồi sao?….
Chồng: Biết anh sai rồi, xin lỗi em  yêu .....Cho chồng xin lỗi vợ,.... hãy tha thứ cho chồng. Bảy ngày qua chồng đã biết bọn bạn nói dối, vợ chẳng đi với ai ngoài mấy cô bạn gái và không ra khỏi nhà. …

Vợ nghĩ là phải cào cấu cho xước cái mặt của chồng ra cho bõ tức, nhưng nhìn xem – khuôn mặt chồng hốc hác, vêu vao tội nghiệp thế kia, râu ria thì lởm chởm…..

Nhìn chồng thì còn giận thế nào được nữa đây. Nhưng vợ thấy tủi thân lắm! Sao chồng không tin tưởng? Sao lại có thể nghĩ về vợ như thế được chứ? Vợ gục đầu vào ngực chồng khóc ngon lành.

Ôi cái ông chồng trẻ con của tôi..lại còn thói ghen vô lối như thế chứ…đúng là được chồng yêu quá cũng khổ…nhưng mình khổ...vì sao? Chẳng phải là vì quá yêu cái ông chồng trẻ con này hay sao?

Nghĩ thế thôi mà tiếng khóc của vợ bật ra…đúng khi mà trong lòng vợ cái cảm giác hờn tủi, ấm ức được thay bằng cảm giác vỡ òa của hạnh phúc, như thấy mình đang được tắm đẫm thương yêu và được khỏa lấp trong một niềm vui ngập tràn…bất tận….

Thì ra đó không phải là giấc mơ ….

Đó là hiện thực…và chồng đã trở về ôm chặt vợ trong đôi tay vững chắc của mình…..

Vợ chợt mỉm cười khi đôi môi chồng lướt tới…….








Không có nhận xét nào:

Bài đăng phổ biến