Từ nơi đô thị phồn hoa, cô để lại
tất cả để về với anh.
Anh đã không ra đón cô bên chiếc
cầu bắc qua con sông nhỏ, nơi tuổi thơ của họ đã gắn bó biết bao nhiêu kỷ niệm trên
sóng nước.
Ngày cô đi tất cả trong xanh và
ngây thơ. Ngày cô về bụi thời gian đã úa màu. Không biết cô đối diện với anh
như thế nào đây?
Cô đã cất bước ra đi trong ngày
mưa của tháng tám, bỏ lại anh ướt nhòe giữa cơn mưa.
Cô đã chạy trốn anh, chạy trốn một
tình yêu không lối thoát. Cô chạy trốn thật xa để không bao giờ nhìn thấy anh.
Nhưng rồi mỗi ngày cô vẫn đăm đắm một lời nguyện cầu, cầu cho anh đi tìm cô để mang đến cho cô một lý do trở về.
Cô biết lỗi lầm của cô khó mong
anh tha thứ. Cô không phản bội tình yêu nhưng cô không đủ can đảm để
bước qua tất cả mà đón nhận nó. Cô bỏ lại anh vì nghĩ như vậy anh sẽ hạnh phúc
hơn chăng. Cô ra đi để anh được thanh thản bên người con gái mà anh yêu- mà
không- bên người con gái yêu anh.
Cô lê đôi chân nặng nề trên ngõ nhỏ dẫn vào nhà anh. Sẽ như thế nào đây khi cô gặp anh? Anh sẽ đón cô? Có ôm cô vào lòng hay không? Hay anh sẽ đứng chết lặng nhìn cô với ánh mắt như không quen biết? Hay sẽ ném một cái nhìn đầy thù hận vào cô?
Cô cứ bước đi và bước đi với cảm
giác mơ hồ và u ám. Sân nhà anh đây rồi! Tiếng nhạc bài hát XIN LÀM NGƯỜI HÁT
RONG bên trong ngôi nhà vọng ra, đập vào tai cô, xoáy vào lòng cô. Cái giai điệu luyến láy của bản nhạc, da diết như sự ngậm ngùi và cảm thông làm cô nổi da gà. Nó sao như hiểu rõ tâm trạng của một kẻ lang thang, mải mê tìm kiếm những ảo vọng cuộc đời để cuối cùng mới nhận những gì đáng giá nhất mình đã có, ngay bên cạnh mà không biết. Tâm trạng của một kẻ phản bội, một kẻ tự rẽ ngang giờ đang hối lỗi và ăn năn. Cô trở về với ngổn ngang lo lắng bởi vận may ít ỏi còn lại sẽ chỉ là sự đánh cược với hạnh phúc của mình. Bởi cô chẳng có quyền gì mà xin anh tha thứ cho tất cả nỗi đau mà cô đã gây ra cho anh vào cái ngày mà cô bước ra khỏi cuộc đời anh không một lời từ biệt.
Cô có nên bước vào ngôi nhà mà lẽ ra nó phải là của cô. Ngôi nhà lưu giữ những kỷ niệm của tình yêu mê đắm, là tổ ấm uyên ương của anh và cô. Thời gian cô xa anh và cắt đứt mọi sự liên hệ, cô không biết ai đã thay cô để làm chủ nhân của nó.Liệu có phải là người con gái duyên phận của cuộc đời anh? Có phải là người con gái ấy- người mà cô chấp nhận buông tay để nhường lại anh? Cô sẽ thấy anh và người ấy
đang bên nhau, có cả tiếng con trẻ ê a? Người ấy có dựa vào vai anh? có nắm tay
anh? họ đang làm gì? Cô miên man trong suy nghĩ và
cảm xúc ....
Cuối cùng cô đã trở về trong cái dáng vẻ thất
thểu, với một trái tim tan nát của kẻ thất bại. Cô chạy trốn và không thể trốn
chạy để quay về đối diện với thực tại. Cô không thể thắng nổi tình yêu của cô dành cho anh. Cô phải trở về bên
anh, rồi ra sao cũng mặc. Cô không thể dù chỉ thêm một ngày không được nhìn thấy anh. Mặc kệ, người
ấy có nói gì cay nghiệt thì cô cũng phải để cho cô ấy biết rằng cô mới là
người thưc sự yêu anh, chỉ bên cô anh mới có hạnh phúc, rằng cô trở về để đòi lại anh của cô, người chắc chắn
nắm giữ trái tim và cuộc sống của cô. Người mà cô đã bỏ lại chỉ vì những thương
tổn và tự ái của một thời non nớt, ngây dại.
Khói thuốc lá ở đâu? Anh hút
thuốc ư? Anh có bao giờ hút thuốc đâu? Cô nhẹ nhàng đến bên cánh cửa khép hờ và
nhìn vào trong. Anh đang ngồi xoay lưng về phía cô, chắc là anh không nghe
thấy tiếng chân của cô. Căn nhà vắng lặng.
Anh đấy ư? Người mà cô đã
bỏ lại ở quê nhà. Anh gầy đi thật nhiều. Cô đưa tay ôm lấy ngực, một cảm giác nhói buốt, xót
xa, quặn thắt. Mắt cô rưng rưng ngấn lệ. Cô mím chặt môi để không bật khóc.
Cô biết nói với anh thế nào đây? Tha thứ là điều cô không dám cầu xin. Nó thật khó đối với
anh. Anh biết cô sẽ trở về nhưng không ra đón, đó phải chăng là câu trả lời
đoạn tuyệt với cô. Có lẽ cô nên đi? Cô gạt nước mắt và định quay ra.
- Em về sao không vào nhà?
Cô xoay người lại, như không tin vào tai mình. Lời nói của anh làm cô vỡ òa trong cảm xúc, cô lao đến gục đầu vào vai anh nức nở. Cô khóc cho thỏa những chất chứa trong lòng. Sóng gió cuộc đời đã xô cô ngả nghiêng, vùi lấp ê chề và tái tê trong những cạm bẫy của những kẻ tầm thường. Cô đã phải vượt qua bằng đau thương và nước mắt chỉ để giữ trọn vẹn trái tim đã dành cho anh.
Cô không biết nói gì với anh bây giờ mà tốt hơn là không nên nói. Cô cũng chẳng thể cất thành lời. Cô chỉ biết bấu vào anh, ghì chặt vào anh để anh biết là cô đã thèm cảm giác được anh che chở như thế này đến nhường nào. Nước mắt vẫn lăn dài trên má cô. Lại ùa về cái hình ảnh một người con gái yếu ớt và cô độc như cô cứ phải gồng mình lên để mà tự vệ . Nanh vuốt của những kẻ ô hợp đi tìm kiếm thú vui bằng nhục dục, bằng sức mạnh đồng tiền, bằng lừa dối và tàn bạo lúc nào cũng giăng những chiếc vòi bạch tuộc xung quanh cô. Nó bủa vây lấy cô, đeo đẳng, rình rập và chưa bao giờ buông tha cho cô. Nhưng ai sẽ thương xót cho cô bây giờ, tự cô phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Và tất cả những tủi hờn đó- là cái giá mà cô phải trả khi mà chính cô đã lựa chọn đi một mình trên con đường không có anh.
Anh cứ mặc cho cô thổn thức, mặc cho cô nghẹn ngào. Cho đến khi cảm giác ấm áp lan tỏa trong người cô. Sự dâng trào cảm xúc trong cô dần dần, nhẹ nhàng và lắng xuống. Đến tận lúc cô cảm thấy bình an, tất cả dừng lại trong tĩnh lặng thì anh nâng khuôn mặt cô lên, hướng ánh mắt của cô nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt anh như đã nói lên tất cả. Anh đã tha thứ cho cô rồi, tha thứ cho cô thật rồi rồi. Với cô điều đó như là một giấc mơ, giấc mơ mà cô luôn khắc khoải khi biết sẽ không bao giờ thành sự thật. Vậy mà hôm nay anh đã mang điều kỳ diệu đó ra khỏi giấc mơ của cô để đưa nó về hiện tại. Hạnh phúc ngập tràn trong niềm vui của cô. Dường như anh chưa bao giờ giận cô và vẫn đợi cô trở về . Khi đã nếm trải bao cay đắng cuộc đời và đã nhận ra cô chỉ cần có anh bên cạnh, một cuộc sống trong một ngôi nhà bình dị, không giàu mà vẫn hạnh phúc.
Cô xoay người lại, như không tin vào tai mình. Lời nói của anh làm cô vỡ òa trong cảm xúc, cô lao đến gục đầu vào vai anh nức nở. Cô khóc cho thỏa những chất chứa trong lòng. Sóng gió cuộc đời đã xô cô ngả nghiêng, vùi lấp ê chề và tái tê trong những cạm bẫy của những kẻ tầm thường. Cô đã phải vượt qua bằng đau thương và nước mắt chỉ để giữ trọn vẹn trái tim đã dành cho anh.
Anh cứ mặc cho cô thổn thức, mặc cho cô nghẹn ngào. Cho đến khi cảm giác ấm áp lan tỏa trong người cô. Sự dâng trào cảm xúc trong cô dần dần, nhẹ nhàng và lắng xuống. Đến tận lúc cô cảm thấy bình an, tất cả dừng lại trong tĩnh lặng thì anh nâng khuôn mặt cô lên, hướng ánh mắt của cô nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt anh như đã nói lên tất cả. Anh đã tha thứ cho cô rồi, tha thứ cho cô thật rồi rồi. Với cô điều đó như là một giấc mơ, giấc mơ mà cô luôn khắc khoải khi biết sẽ không bao giờ thành sự thật. Vậy mà hôm nay anh đã mang điều kỳ diệu đó ra khỏi giấc mơ của cô để đưa nó về hiện tại. Hạnh phúc ngập tràn trong niềm vui của cô. Dường như anh chưa bao giờ giận cô và vẫn đợi cô trở về . Khi đã nếm trải bao cay đắng cuộc đời và đã nhận ra cô chỉ cần có anh bên cạnh, một cuộc sống trong một ngôi nhà bình dị, không giàu mà vẫn hạnh phúc.
Cô không biết rằng, ngay từ lúc
cô bỏ đi, anh đã luôn âm thầm bên cạnh chăm sóc mà cô không biết. Anh cũng mới
trở về căn nhà này trước cô một ngày để đợi cô hôm nay trở về.
.- Nhà này là của em, em bỏ trống
5 năm rồi đấy!
- Thế còn cô ấy? Cô ngước đôi mắt
nhòe nhoẹt nước hỏi anh.
- Cô nào? Không
ai có thể ở lại khi trái tim của anh đã bị cái cô bé có cái tính ghen tuông vô
lối này giam cầm mất rồi.
Cô xấu hổ quá! Và ngỡ ngàng vì anh thật bao dung.
- Em hôn anh được không?
Cô xấu hổ quá! Và ngỡ ngàng vì anh thật bao dung.
- Em hôn anh được không?
- Không được.
- Tại sao?
- Em không có quyền hôn cái người đã bị em hành hạ đến khốn khổ. Em- cái tội vô tâm, không có trái tim.
- Em xin lỗi. Xin lỗi anh của em. Em biết là anh vẫn đợi và em đã trở về. Hãy cho em ở lại. Em sẽ không bao giờ xa anh.
- Có thật thế không? Kể cả khi anh không muốn?
- Dạ, chỉ trừ khi là anh đuổi em đi thôi.
Anh đẩy nhẹ cô ra, lùi lại một bước để khoảng cách len vào, tách cô và anh không hòa thành một.
- Có thật thế không? Kể cả khi anh không muốn?
- Dạ, chỉ trừ khi là anh đuổi em đi thôi.
- Anh đuổi đấy, em đi đi.
- Không, không bao giờ.
Cô vội vàng chống chế và cảm giác lo sợ xâm chiếm rất nhanh.
- Anh có đuổi em cũng không đi. Vì anh cần em ở bên cạnh đúng không?
Cô vội vàng chống chế và cảm giác lo sợ xâm chiếm rất nhanh.
- Anh có đuổi em cũng không đi. Vì anh cần em ở bên cạnh đúng không?
- Anh không cần. Anh không cần ai ở bên cạnh
anh…
Hai tay cô buông thõng, mắt cô như tối sầm lại. Chắc không thể tội nghiệp cô thêm nữa, anh cầm lấy tay cô, kéo cô lại sát mình.
- ...nếu như đó không phải là em, cô bé xấu tính ạ!
- ...nếu như đó không phải là em, cô bé xấu tính ạ!
Anh nói và cười phá lên.
Cô đang run rẩy trong tay anh. Đôi hàng mi khép hờ, khuôn mặt cô dướn lên. Cô đang chờ đợi nụ hôn của anh, chờ đợi để đón
nhận sự bùng nổ mà bấy lâu nay cô kìm hãm, chế ngự để có thể quên được anh. Cái cảm giác mà duy nhất chỉ có anh mang lại được cho cô. Cũng là cái cảm giác như một sự nghiện ngập. Nó vẫn luôn ám ảnh và len lỏi hàng ngày với mọi cảm xúc của cô. Nó chỉ là một cảm giác nhưng vô cùng mạnh mẽ và mãnh liệt để tạo nên một thứ keo gắn kết cuộc đời cô vào anh không thể rời xa được nữa.
Cái cảm giác mà chỉ khi xa anh cô mới nhận ra, để hôm nay cô trở về và làm cho nó tan chảy. Ngay bây giờ chứ không phải là bao giờ, cô phải bù đắp cho anh tất cả.....
Cái cảm giác mà chỉ khi xa anh cô mới nhận ra, để hôm nay cô trở về và làm cho nó tan chảy. Ngay bây giờ chứ không phải là bao giờ, cô phải bù đắp cho anh tất cả.....
Anh và cô, hai người dìu nhau
bước vào thiên đường tình ái của riêng họ…………….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét