.

9 tháng 3, 2013

NỖI BUỒN ĐẤT MẸ

Giữa dòng nước chảy thuyền trôi
Giữa đời xuôi ngược người ơi
Mình em cô đơn...............


Đôi khi em thèm được khóc, khóc thật to cho trút hết đi bao chất chứa trong lòng bấy lâu nặng mang. 

Anh ơi, con người sao không biết bao nhiêu là đủ đầy? Em có tất cả tinh yêu của anh nhưng sao đôi khi vẫn chạnh lòng tê tái. Em vẫn có cảm giác cô đơn với chính mình. 

Có lẽ em đang làm khổ mình, làm khổ cả anh và hành hạ tình yêu của chúng mình? Phải chăng trái tim quá tổn thương của em không còn trở lại giống như tất cả mọi người. Lúc nào hằn trong em cũng là những nỗi đau, xót xa như là vết cắt còn nguyên dở dang. 

Anh vẫn là của em. Trước kia và ngay cả bây giờ chưa có người đàn ông nào phụ em. Nỗi buồn và cảm giác cô đơn đó không phải đến từ chính nỗi đau của em. Mà sâu thẳm ở đâu đó thật xa xôi, như một nỗi đau của nhân loại. Nỗi đau không phải của  em nhưng lại làm em tê tái vì nó. Và nỗi đau luôn cứa em đến nhỏ lệ, đau để mà xót, đau để mà không thể yêu anh đủ đầy và đáp lại trọn vẹn tình yêu của anh.


Anh không biết đâu, ở nơi này khi anh chưa đến,em luôn chỉ có một mình làm bạn với những ngày tháng đáng sợ nhất trong cuộc đời của em. Em như cánh chim lạc lõng nơi vùng đất hoang tàn khắc nghiệt này. Như con đò lẻ loi lặng lờ trôi trên dòng sông hoang vắng. Sóng chẳng yên, gió chẳng lặng, em bị chao đảo, cuồng quay trong bào tố.  Nơi mảnh đất bị bỏ quên bởi chính con người. Nơi mảnh đát cũng vì con người mà chịu cảnh thương đau. Nơi chẳng bao giờ nghe thấy tiếng chim, chẳng tìm đâu cho được một nhành hoa, dù chỉ là một loài hoa dại. 

Em đã sống trên mảnh đất này qua nhiều mùa cây thay lá. Không phải mảnh đất quê hương nơi em sinh ra, nhưng giờ nó đã gắn với em như là máu thịt. Có phải em là con bé hay đa sầu, đa cảm nên em đã viễn vông? Có phải em mơ hồ khi đã lắng nghe và thấu được nỗi đau của đất? Em nghe như có nhiều điều đất muốn nói với nhân loại. Với em đất không phải vô tri vô giác? Em thấy được cái hồn của đất, em nghe được tiếng đất than thở và nỉ non.  Em chẳng muốn đi khỏi nơi này vì em thương đất sẽ cô đơn. Giống như hôm nay em đang ùa vào dòng người vui tươi hối hả trên con phố tập nập mua bán ngược xuôi, mà bước chân em nặng nề, trống trải như chốn không người..........

Em đã không còn là em nồng nàn, vô tư, nhí nhảnh của ngày xưa. Em đã không thể tìm thấy niềm vui cho riêng mình. Không còn có thể cảm thấy sung sướng khi  hàng ngày còn nhìn thấy những trái ngang, những mảnh đời bất hạnh. Vẫn biết một con người đừng làm một điều gì đó khờ dại, đừng tự đặt lên vai một sứ mệnh vượt quá khả năng bé nhỏ của mình. Vẫn biết là như vậy mà sao em không thể đổi thay, ngay trong suy nghĩ và tiềm thức để mà mở rộng trái tim đón nhận niềm vui hạnh phúc của anh.

Em đang trăn trở rất nhiều. Về với anh em sẽ được sống nơi phồn hoa đô thị, một cuộc sống xa hoa giầu có và có một người chồng hết mực yêu em như anh đã yêu.  Em còn cần gì nữa? Còn đòi hỏi gì nữa? Ai cũng bảo em thật tốt số, cũng bảo em vì sống tốt, vì có tâm có đức nên đã có phúc được gặp được một người sẽ là chồng tương lai của em- đó là anh.



Anh có hiểu cho em không? Em không thể theo anh về. Em phải ở lại với mảnh đất này.

Em không đành lòng để đất cô đơn. Em đã đến và không thể bỏ đi khi mà đất vẫn nguyên vẹn cảnh xơ xác, tiêu điều như lần đầu tiên em đặt chân. Em không làm được điều gì hơn bây giờ là chờ đợi.  Nhưng nhất định em phải đợi, nhất định em sẽ chờ dù điều đó sẽ lấy đi mất thời gian quý báu và cơ hội hạnh phúc của cuộc đời em. Em chờ đợi mảnh đất cựa mình trỗi dậy, chờ đợi đến khi chim chóc bay về, chờ đợi đến khi các loài hoa và cỏ dại cùng đâm chồi, nảy lộc và đua nở tưng bừng,...

Ngày ấy có thể còn xa, nhưng nhất định không thể là quá xa. Và với em hôm nay, ngày ấy đang dần đến rồi đấy! Ngày ấy đang đi những bước chân đầu tiên lững thững và đủng đỉnh, nhưng sẽ tăng nhịp ngay thôi...rồi sẽ đến nhanh như vũ bão để cuốn theo tất cả tủi nhục, cay đắng ở nơi này.

Anh! Em không thể thoát khỏi cô đơn nếu như ngày ấy không đến, nếu như chim chóc vẫn chưa quay về. 


Đó chính là nỗi niềm tận cùng trái tim mà chưa bao giờ em bày tỏ với anh. Là lý do mà em hay khóc và luôn rơi nước mắt. Vui cũng khóc, buồn cũng khóc và khóc ngay cả khi quá hạnh phúc vì sung sướng và hân hoan. Khóc ngay cả khi anh trách em sao lúc nào cũng khóc và gọi đó là " những giọt nước mắt cá sấu".

Nỗi lòng em đây rất đỗi thật thà. Tình yêu của em với anh là thật. Tình yêu với mảnh đất này là thật. Ngay cả nỗi cô đơn trong em cũng là thật. 

Tất cả đều rất thật. Kể cả những bất công, sự đổi trắng thay đen, sư dối trá và nhẫn tâm cũng có thật. Chỉ còn lại nỗi đau của em, nỗi đau của mảnh đất này là rất thật nhưng mãi mãi chỉ là nỗi oan không thể tỏ tường. 

Đó chính là điều em không thể cảm thấy hạnh phúc với tình yêu của anh. Là lý do em không thể rời xa mảnh đất này khi mà mọi thứ vẫn còn dang dở và dở dang chưa biết đến bao giờ....

Lòng em vẫn mãi cô đơn và tê tái........





8 tháng 3, 2013

QUÀ TẶNG BẤT NGỜ




Chồng yêu à! Ngày 8/3 năm nay thật ý nghĩa. Ngày mà chúng mình đã được trở về đoàn tụ bên nhau để một lần nữa khẳng định được rằng: đã là nhân duyên thì chẳng ai có thể chia rẽ chúng  mình.


Chồng ơi! Ngày 8/3 năm nay vợ sẽ không nhận quà, càng chẳng nhận hoa từ chồng tặng nữa đâu. Năm nay chồng chính là món quà được mang đến cho vợ rồi. Còn vợ muốn có niềm vui trong ngày ý nghĩa quan trọng nhất của phái đẹp, nhất định sẽ phải khác tất cả mọi lần: vợ sẽ là người tặng quà cho chồng.

Chồng nhỉ, nếu nhìn ở bên ngoài, ai cũng bảo chúng mình thật đẹp đôi và hạnh phúc. Chồng có vẻ đẹp của người đàn ông đầy nam tính, còn vợ thì có vẻ dịu dàng bé bỏng của một người con gái dễ thương. Chồng là người thành đạt và có địa vị trong xã hội. Vợ cũng không thua kém gì. Tất nhiên là chưa thể so được với chồng. Chúng mình cũng yêu nhau tha thiết, rồi cũng có lúc tưởng chừng mãi xa nhau.

Vợ rất thích cái khoảng cách tuổi tác giữa chúng mình - đúng vừa tròn 1 con giáp. Để lúc nào chồng cũng phải nhường và không chấp vợ- trẻ con. Còn vợ thì luôn lấy đó là lý do để nũng nịu và vòi vĩnh chồng.

Nhớ lại ngày chúng mình mới yêu nhau, chồng lúc nào cũng nắm chặt tay như sợ vợ bị thất lạc. Chồng còn hay ghen nữa, có ai mà đến gần vợ, dù chỉ nói chuyện xã giao năm ba điều thì thế nào chồng cũng tìm bằng được để gây sự. Mà những lúc cơn ghen bùng lên, chồng chẳng cần giữ ý tứ gì đâu, quát tháo, gào thét,…thôi thì cứ là tung hê hết.


Chồng có nhiều tính xấu lắm nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì mà vợ lại “ cảm” vì những điều đó. Như cách mà chồng nóng tính, chồng bực dọc…và sau đó biết lỗi ngay. Nó như một thứ gia vị đặc biệt cho một người đầu bếp tài tình đưa vào một món ăn thường ngày để nâng nó lên thành đặc sản, để ai đã được thưởng thức một lần thì vẫn còn muốn nữa.

Chồng ơi vợ thật hạnh phúc trong tình yêu mà chồng đã dành cho. Hai năm chưa nhiều nhưng vợ tin chúng mình là mãi mãi. Ra ngoài mệt nhọc và  lắm thị phi, nhưng khi bước chân về căn nhà của chúng mình, vợ thấy tất cả đều đã được trút bỏ đi .


Năm ngoái vợ đã yêu chồng nhiều lắm rồi mà năm nay lại còn yêu thương hơn. Mỗi ngày lại như được nhân đôi thêm nhiều hơn nữa. Cái đúc kết tình yêu của vợ dành cho chồng là như vậy.

Chiều tối chồng về trên tay sẽ là một bó hoa, vợ sẽ ra tận cổng để đón chồng.

Hôm nay vợ đã dọn nhà, thay tấm ga màu phấn hồng để phòng ngủ của chúng mình thêm lãng mạn và ấm cúng. Bữa tối nay vợ sẽ nấu cho chồng món cháo lưỡi bò mà chồng thích nhất, chúng mình sẽ cùng ăn dưới ánh sáng mờ của những cây nến.

Vợ sẽ mặc một bộ đồ ngủ bằng sa tanh mát lạnh và để tất cả buông lơi. Vợ sẽ tặng chồng một nụ cười khó hiểu.


Món quà mà vợ tặng chồng vào đêm nay, sẽ là chính vợ đây- với thân thể nõn nà và ướt át. Khi chồng nhận món quà từ vợ, chính là lúc mà vợ sẽ được tận hưởng cảm xúc thăng hoa từ chồng.

Sau một đêm say sưa, mãn nguyện, vợ sẽ chìm sâu vào giấc ngủ. Vợ sẽ bị đánh thức bởi ánh nắng ban mai. Vợ sẽ mở của sổ ra cho ánh nắng ùa vào, như cách mà vợ chồng mình chào đón một bé con…..giống hệt như là chồng vậy.

Bé con- đó là món quà mà vợ muốn chồng tặng cho vợ vào đêm nay. Và sẽ là phần thưởng của chúng mình vào nhiều đêm sau đó.

Vợ chỉ cần chồng và những bé con- MÓN QUÀ LỚN NHẤT CUỘC ĐỜI CỦA VỢ.



7 tháng 3, 2013

NGÀY TRỞ VỀ




Cô đã trở về mảnh đất quê hương mình. Cô đã trở về bên anh.



Từ nơi đô thị phồn hoa, cô để lại tất cả để về với anh.
Anh đã không ra đón cô bên chiếc cầu bắc qua con sông nhỏ, nơi tuổi thơ của họ đã gắn bó biết bao nhiêu kỷ niệm trên sóng nước.

Ngày cô đi tất cả trong xanh và ngây thơ. Ngày cô về bụi thời gian đã úa màu. Không biết cô đối diện với anh như thế nào đây?

Cô đã cất bước ra đi trong ngày mưa của tháng tám, bỏ lại anh ướt nhòe giữa cơn mưa.
Cô đã chạy trốn anh, chạy trốn một tình yêu không lối thoát. Cô chạy trốn thật xa để không bao giờ nhìn thấy anh. Nhưng rồi mỗi ngày cô vẫn đăm đắm một lời nguyện cầu, cầu cho anh đi tìm cô để mang đến cho cô một lý do trở về. 

Cô biết lỗi lầm của cô khó mong anh tha thứ. Cô không phản bội tình yêu nhưng cô không đủ can đảm để bước qua tất cả mà đón nhận nó. Cô bỏ lại anh vì nghĩ như vậy anh sẽ hạnh phúc hơn chăng. Cô ra đi để anh được thanh thản bên người con gái mà anh yêu- mà không- bên người con gái yêu anh.

Cô lê đôi chân nặng nề trên ngõ nhỏ dẫn vào nhà anh. Sẽ như thế nào đây khi cô gặp anh? Anh sẽ đón cô? Có ôm cô vào lòng hay không? Hay anh sẽ đứng chết lặng nhìn cô với ánh mắt như không quen biết? Hay sẽ ném một cái nhìn đầy thù hận vào cô?

Cô cứ bước đi và bước đi với cảm giác mơ hồ và u ám. Sân nhà anh đây rồi! Tiếng nhạc bài hát XIN LÀM NGƯỜI HÁT RONG bên trong ngôi nhà vọng ra, đập vào tai cô, xoáy vào lòng cô. Cái giai điệu luyến láy của bản nhạc, da diết như sự ngậm ngùi và cảm thông làm cô nổi da gà. Nó sao như hiểu rõ tâm trạng của một kẻ lang thang, mải mê tìm kiếm những ảo vọng cuộc đời để cuối cùng mới  nhận những gì đáng giá nhất mình đã có, ngay bên cạnh mà không biết. Tâm trạng của một kẻ phản bội, một kẻ tự rẽ ngang giờ đang hối lỗi và ăn năn. Cô trở về với ngổn ngang lo lắng bởi vận may ít ỏi còn lại sẽ chỉ là sự đánh cược với hạnh phúc của mình. Bởi cô chẳng có quyền gì mà xin anh tha thứ cho tất cả nỗi đau mà cô đã gây ra cho anh vào cái ngày mà cô bước ra khỏi cuộc đời anh không một lời từ biệt. 





Cô có nên bước vào ngôi nhà mà lẽ ra nó phải là của cô. Ngôi nhà lưu giữ những kỷ niệm của tình yêu mê đắm, là tổ ấm uyên ương của anh và cô. Thời gian cô xa anh và cắt đứt mọi sự liên hệ, cô không biết ai đã thay cô để làm chủ nhân của nó.Liệu có phải là người con gái duyên phận của cuộc đời anh? Có phải là người con gái ấy- người mà cô chấp nhận buông tay để nhường lại anh? Cô sẽ thấy anh và người ấy đang bên nhau, có cả tiếng con trẻ ê a?  Người ấy có dựa vào vai anh? có nắm tay anh? họ đang làm gì? Cô miên man trong suy nghĩ và cảm xúc ....

Cuối cùng cô đã trở về trong cái dáng vẻ thất thểu, với một trái tim tan nát của kẻ thất bại. Cô chạy trốn và không thể trốn chạy để quay về đối diện với thực tại. Cô không thể thắng nổi tình yêu của cô dành cho anh. Cô phải trở về bên anh, rồi ra sao cũng mặc. Cô không thể dù chỉ thêm một ngày không được nhìn thấy anh. Mặc kệ, người ấy có nói gì cay nghiệt thì cô cũng phải để cho cô ấy biết rằng cô mới là người thưc sự yêu anh, chỉ bên cô anh mới có hạnh phúc, rằng cô trở về để đòi lại anh của cô, người chắc chắn nắm giữ trái tim và cuộc sống của cô. Người mà cô đã bỏ lại chỉ vì những thương tổn và tự ái của một thời non nớt, ngây dại.



Khói thuốc lá ở đâu? Anh hút thuốc ư? Anh có bao giờ hút thuốc đâu? Cô nhẹ nhàng đến bên cánh cửa khép hờ và nhìn vào trong. Anh đang ngồi xoay lưng về phía cô, chắc là anh không nghe thấy tiếng chân của cô. Căn nhà vắng lặng.

Anh đấy ư? Người mà cô đã bỏ lại ở quê nhà. Anh gầy đi thật nhiều. Cô đưa tay ôm lấy ngực, một cảm giác nhói buốt, xót xa, quặn thắt. Mắt cô rưng rưng ngấn lệ. Cô mím chặt môi để không bật khóc.

Cô biết nói với anh thế nào đây? Tha thứ là điều cô không dám cầu xin. Nó thật khó đối với anh. Anh biết cô sẽ trở về nhưng không ra đón, đó phải chăng là câu trả lời đoạn tuyệt với cô. Có lẽ cô nên đi? Cô gạt nước mắt và định quay ra. 

- Em về sao không vào nhà?

Cô xoay người lại, như không tin vào tai mình. Lời nói của anh làm cô vỡ òa trong cảm xúc, cô lao đến  gục đầu vào vai anh nức nở. Cô khóc cho thỏa những chất chứa trong lòng. Sóng gió cuộc đời đã xô cô ngả nghiêng, vùi lấp ê chề và tái tê trong những cạm bẫy của những kẻ tầm thường. Cô đã phải vượt qua bằng đau thương và nước mắt chỉ để giữ trọn vẹn trái tim đã dành cho anh. 





Cô không biết nói gì với anh bây giờ mà tốt hơn là không nên nói. Cô cũng chẳng thể cất thành lời. Cô chỉ biết bấu vào anh, ghì chặt vào anh để anh biết là  cô đã thèm cảm giác được anh che chở như thế này đến nhường nào. Nước mắt vẫn lăn dài trên má cô. Lại ùa về cái hình ảnh một người con gái yếu ớt và cô độc như cô cứ phải gồng mình lên để mà tự vệ . Nanh vuốt của những kẻ ô hợp đi tìm kiếm thú vui  bằng nhục dục, bằng sức mạnh đồng tiền, bằng lừa dối và tàn bạo lúc nào cũng giăng những chiếc vòi bạch tuộc xung quanh cô. Nó bủa vây lấy cô, đeo đẳng, rình rập và chưa bao giờ buông tha cho cô. Nhưng ai sẽ thương xót cho cô bây giờ, tự cô phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Và tất cả những tủi hờn đó- là cái giá mà cô phải trả  khi mà chính cô đã lựa chọn  đi một mình trên con đường không có anh.

Anh cứ mặc cho cô thổn thức, mặc cho cô nghẹn ngào. Cho đến khi cảm giác ấm áp lan tỏa trong  người cô. Sự dâng trào cảm xúc trong cô dần dần, nhẹ nhàng và lắng xuống. Đến tận lúc cô cảm thấy bình an, tất cả dừng lại trong tĩnh lặng thì anh nâng khuôn mặt cô lên, hướng ánh mắt của cô nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt anh như đã nói lên tất cả. Anh đã tha thứ cho cô rồi, tha thứ cho cô thật rồi rồi. Với cô điều đó như là một giấc mơ, giấc mơ mà cô luôn khắc khoải khi biết sẽ không bao giờ thành sự thật. Vậy mà hôm nay anh đã mang điều kỳ diệu đó ra khỏi giấc mơ của cô để đưa nó về hiện tại. Hạnh phúc ngập tràn trong niềm vui của cô. Dường như anh chưa bao giờ giận cô và vẫn đợi cô trở về . Khi đã nếm trải bao cay đắng cuộc đời và đã nhận ra cô chỉ cần có anh bên cạnh, một cuộc sống trong một ngôi nhà bình dị, không giàu mà vẫn hạnh phúc.



Cô không biết rằng, ngay từ lúc cô bỏ đi, anh đã luôn âm thầm bên cạnh chăm sóc mà cô không biết. Anh cũng mới trở về căn nhà này trước cô một ngày để đợi cô hôm nay trở về.

.- Nhà này là của em, em bỏ trống 5 năm rồi đấy!
- Thế còn cô ấy? Cô ngước đôi mắt nhòe nhoẹt nước hỏi anh.
- Cô nào? Không ai có thể ở lại khi trái tim của anh đã bị cái cô bé có cái tính ghen tuông vô lối này giam cầm mất  rồi.
Cô xấu hổ quá! Và ngỡ ngàng vì anh thật bao dung.
- Em hôn anh được không? 
- Không được.
- Tại sao?
- Em không có quyền hôn cái người đã bị em hành hạ đến khốn khổ. Em- cái tội vô tâm, không có trái tim.
- Em xin lỗi. Xin lỗi anh của em. Em biết là anh vẫn đợi và em đã trở về. Hãy cho em ở lại. Em sẽ không bao giờ xa anh.
- Có thật thế không? Kể cả khi anh không muốn?
- Dạ, chỉ trừ khi là anh đuổi em đi thôi.



Anh đẩy nhẹ cô ra, lùi lại một bước để khoảng cách len vào, tách cô và anh không hòa thành một.
- Anh đuổi đấy, em đi đi.
- Không, không bao giờ. 
Cô vội vàng chống chế và cảm giác lo sợ xâm chiếm rất nhanh.
- Anh có đuổi em cũng không đi. Vì anh cần em ở bên cạnh đúng không?
- Anh không cần. Anh không cần ai ở bên cạnh anh…
Hai tay cô buông thõng, mắt cô như tối sầm lại. Chắc không thể tội nghiệp cô thêm nữa, anh cầm lấy tay cô, kéo cô lại sát mình. 
- ...nếu như đó không phải là em, cô bé xấu tính ạ!
Anh nói và cười phá lên.

Cô đang run rẩy trong tay anh. Đôi hàng mi khép hờ, khuôn mặt cô dướn lên. Cô đang chờ đợi nụ hôn của anh, chờ đợi để đón nhận sự bùng nổ mà bấy lâu nay cô kìm hãm, chế ngự để có thể quên được anh. Cái cảm giác mà duy nhất chỉ có anh mang lại được cho cô. Cũng là cái cảm giác như một sự nghiện ngập. Nó vẫn luôn ám ảnh và len lỏi hàng ngày với mọi cảm xúc của cô. Nó chỉ là một cảm giác nhưng vô cùng mạnh mẽ và mãnh liệt để tạo nên một thứ keo gắn kết cuộc đời cô vào anh không thể rời xa được nữa. 

Cái cảm giác mà chỉ khi xa anh cô mới nhận ra, để hôm nay cô trở về và làm cho nó tan chảy. Ngay bây giờ chứ không phải là bao giờ, cô phải bù đắp cho anh tất cả.....

Anh và cô, hai người dìu nhau bước vào thiên đường tình ái của riêng họ…………….







4 tháng 3, 2013

ĐÊM LẠNH


Lạnh ở đâu? Sao làm em rùng mình? Đêm nay, lạnh lẽo quá!





Anh có biết cái cảm giác đang bao trùm quanh em, một cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Đêm mùa xuân ấm áp, ngày vẫn tràn ngập nắng. Thế mà em lại lạnh, như trong mùa đông giá buốt.

Nhắm mắt lại là em hình dung thấy cảnh tuyết rơi. Sa Pa ngập tràn trong tuyết vừa mới qua trong chuyến nghỉ dài ngày. Chúng mình đã có những ngày thật hạnh phúc. Lạnh đến ghê người. Lạnh quá nên chúng mình chỉ đi ra ngoài ngày đầu tiên, còn thì nằm trong chăn và quấn lấy nhau. Thật thú vị khi chúng mình phải đi cả một chặng đường dài, tiêu tốn nhiều tiền của anh, thế mà lên đây chỉ để ngủ và ngủ…



Anh! Cuộc sống thường ngày đơn điệu và hối hả, đâu có dịp để chúng mình dứt ra. Bỏ lại hết công việc và những lo toan, chúng mình uống say trong cái cảm giác trọn vẹn của một kỳ nghỉ ngơi thật thoải mái.

Cảm giác rõ nét nhất là khi mọi thứ được đẩy lên đến cao trào. Khi nhiệt độ ngòai trời âm tới 5 độ C, là lúc em rúc vào ngực anh. Nơi ấy có trái tim anh như thắp lửa, có vòng tay anh như bếp than hồng. Cả sự ấm áp từ hơi thở anh lan tỏa, cũng che chắn cái lạnh và hun nóng cho em.

Một tuần như thế!

Mỗi ngày em đều bị nhấn chìm trong nhựa sống căng tràn, sức lực mạnh mẽ của anh, được khỏa lấp bằng những cơn bão của nụ hôn và vùng vẫy trong đam mê cháy bỏng. Chưa bao giờ em có được cảm giác lâng lâng hạnh phúc tận cùng đến thế! Anh có biết mỗi khi tỉnh giấc, em lại ngắm nhìn say đắm người đàn ông của em- và cười một mình. Anh trong giấc ngủ say, lại hiền lành ngây thơ như một cậu bé dễ bảo. Vài sợi tóc lòa xòa trên cái trán bướng bỉnh, khuôn mặt giãn ra dường như vẫn còn đọng một chút gì đó như rất hài lòng, một chút gì đó như thỏa mãn lắm! Trông yêu thật là yêu….





Đêm qua anh vừa đi. Cũng chưa kịp biết có điều gì trong suy nghĩ của anh. Chỉ biết cái ánh mắt vằn lên nhìn em, như chỉ muốn xé nát em ra và cách dập cửa làm cho bất cứ ai cũng phải giật mình, là em biết đang có điều gì đó vô cùng hệ trọng.

Anh đang ở đâu? Em vẫn biết không thể mất anh. Anh cũng chẳng thể rời xa em được. Nhưng đúng là em rất sợ. Em sợ một chuyện gì đó tày trời, mà cả anh và em không thể cứu vãn. Nếu như đó là sự thực, thì trách chi tay em lại lạnh buốt thế này. 

Ngày hôm nay em không muốn tin vào linh cảm. Nỗi sợ hoảng hốt đã trở thành băng giá quanh em, như vùi em vào trong tuyết lạnh. Đừng làm em hoảng sợ anh nhé! Đừng mang về một sự thật cay đắng cho em. Em đang run rẩy thế này, không có nghĩa là có điều tội tệ xảy ra phải không anh?



Hãy cho em một vòng tay, cho em một nụ hôn sưởi ấm. Hãy làm cho em nóng lên để cuốn băng đi cái lạnh quanh mình. Anh nhé, nếu Anh có thể mang được nắng thì đêm nay Anh hãy quay về. Nếu mà anh không thể, thì hãy để mai được không anh? Anh mà mang cái lạnh ngay bây giờ, thì chắc chắn là em sẽ chết mất. Bởi vì em đang lạnh và quá lạnh rồi! Thêm nữa là trái tim em ngừng đập.

Có thể không anh? Có thể bằng cách nào đây? Để em không còn thấy mình cô đơn trong cái lạnh băng giá……..






Bài đăng phổ biến