.

15 tháng 4, 2013

NGÀY MAI EM ĐI



Yêu thương ơi, sao tất cả không dành cho nhau khi em vẫn còn đây.


Em vẫn biết chứ anh, hôm nay em điện thoại anh không nghe, nhắn tin anh không trả lời để nước mắt em tuôn rơi như mưa….

Rồi em sẽ xa mà anh không biết em đi đâu…Chỉ biết có một ngày anh chợt thấy không còn giận em và yêu thương tràn về thì anh sẽ chẳng thể tìm thấy em.

Em đã ở nơi rất xa xăm…

Nhưng ở nơi đó, em vẫn thấy anh, khuôn mặt thân thương nhiều khắc khổ mà em đã yêu với tất cả trái tim mình. Yêu đến độ mà cánh tay nhỏ bé, yếu mềm của em chỉ muốn giang ra che chở cho anh, trong khi chính trái tim nhỏ máu của em với những vết thương  mới cần bờ vai và vòng tay của anh để ẩn náu…..



Thật nghiệt ngã, duyên tình đôi ta- Duyên của trời xanh đó. Duyên mang em đến, rồi Duyên mang em đi.

Còn lại mình anh là vô duyên thôi…ai bảo anh yêu em…yêu em …khi mà em sẽ không thể mang đến cho anh hạnh phúc.

Chắc anh chẳng thể biết đâu, mới trước đó em còn cười như nắc nẻ khi chúng mình nắm tay nhau chạy trên bờ cát. Nước biển xô dưới chân em ấm mềm. Rồi em té nước làm anh ước sũng, còn anh thì kéo em xuống mép nước và lôi em ra xa hơn, làm em cứ liêu xiêu. Và khi bước chân em không chạm vào đáy cát được nữa thì em cuống cuồng ôm chặt vào vai anh để đu người lên……….

Lúc đó anh cũng cười vang và còn đùa em “ Sao mà đeo bám ghê thế, không tha cho con người ta” và anh còn ngạc nhiên “ Sao hôm nay nước biển ấm thế?”….

Anh không biết được phía sau anh nước mắt em rơi. Và nước mắt thì đương nhiên là ấm phải không anh? Vì nó đến từ nơi bắt nguồn là trái tim- mà đó lại là một trái tim bỏng rẫy….



Ngày hôm trước còn vui vẻ và hạnh phúc như vậy, thế mà ngày hôm sau anh đã nhận được tin nhắn chia tay của em đúng không?

Đúng rồi, lời nói của em lúc đó phũ phàng và tàn nhẫn lắm!

Em phải nói để anh đau, để anh hận và còn để anh thấy…nhục nhã nữa….chẳng thế mà nó có tác dụng khiến anh phải điện thoại cho em và hét lên “ Cô có câm đi không?

Và em đã câm nín thật anh yêu ạ! Bởi vì sau cùng thì em cũng sẽ câm lặng…sẽ có một ngày em không còn có thể cười, không còn có thể nói và không còn có thể xuất hiện….

Anh thương yêu, em không mang đến cho anh được hạnh phúc, không ở bên cạnh chăm sóc được cho anh thì nhất định em phải làm cho anh không đau khổ vì sự vắng mặt của em trên cuộc đời.

Đó đơn giản chỉ là vì em yêu anh. Em yêu anh đến quặn thắt.

Lẽ ra duyên phận dù mỏng manh thì đối với em nó cũng nhẹ tựa lông hồng. Nhưng với tình yêu của đôi ta thì đó là điều tiếc nuối nhất cuộc đời của em.

Sao em không thể cùng anh xây ngôi nhà hạnh phúc, cùng anh đón những bé con đẹp xinh?

Cuộc sống chỉ cần thật giản đơn với tình yêu tha thiết của chúng mình. Em có tất cả những giá trị của người phụ nữ của gia đình, có cả sự quyến rũ và nóng bỏng để mang đến cho anh những đam mê…Em có tất cả những điều có thể làm cho anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.

Nhưng mà… cuối cùng thì sự nghiệt ngã lại mang đến cho anh bất hạnh chứ không phải những hứa hẹn như suy nghĩ của em……….

Cứ hận em đi, anh yêu thương ạ! Đó là cách mà em sẽ thanh thản nhất để khi xa anh mà không còn phảỉ lo lắng.

Hãy hận em đến ngàn thu- giống như cái status duy nhất mà anh đã treo nó trên trang facebook kể từ hôm chúng ta chia tay đến nay.

Cứ hận em như thế đi anh nhé! Bởi vì em sẽ mãi chỉ là ngàn thu của anh….

Mai em đi rồi…đi về nơi ngàn thu ấy….anh hãy tha lỗi cho em nghe anh….

Em sẽ chờ anh ở nơi ấy để kiếp sau được bên anh trọn cuộc đời……

Mãi mãi anh sẽ chẳng thể hiểu vì sao bởi vì bí mật này sẽ theo em đi xa ….

Đó là cách để anh quên em và mở lòng với những người con gái khác….

Em đi và không thể để lại một nỗi đau, nhất là nỗi đau cho người đàn ông mà em coi như chính cuộc đời mình…..

Cầu chúc anh của em luôn hạnh phúc và bình yên….

Vẫn muốn nói với anh duy nhất một điều: EM CHỈ SỐNG MỘT LẦN DUY NHẤT TRONG ĐỜI VÀ EM CHỈ YÊU DUY NHẤT ANH THÔI.



Trời lạnh giá bước chân buồn bã,
Đưa hồn em tới nơi xa vời
Đoàn xa tang tiễn đưa em về vùng trời xa xôi.

Một ngày nào có mắt em rực rỡ,
Môi hồng tươi tóc xanh mây trời
Nụ hôn xưa ngất ngây tuyệt vời ngập ngừng xôn xao...

Thầm lặng bước tim hồi nhớ
Vang lời kinh chứa chan u buồn
Hàng cây khô hắt hiu bên đường lặng nhìn bơ vơ...

Và còn gì nữa mắt em vội khép
Thế thôi còn đâu tóc em phai màu
Nụ hôn xưa lấp sâu trong mơ chìm vào hư vô...

Rồi ngày còn đó, bóng em đã khuất
Bóng đêm còn đây cớ sao u sầu
Mộng về em chốn cao thiên đàng, ngàn đời chia xa …








8 nhận xét:

lnc0903 nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Unknown nói...

Đừng bào giờ trách tình yêu không thật
Chẳng tại vu vơ trái tim anh dối lòng
Hỏi trời xanh vì sao đem ngang trái
Cho người anh thương mãi phải lìa xa....

lnc0903 nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
lnc0903 nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Unknown nói...

thật tình cờ Mây Hồng lại chính là lượt xem trang thứ 5000 của Blog này vào đúng lúc này.

Unknown nói...

thật tình cờ Mây Hồng lại chính là lượt xem trang thứ 5000 của Blog này vào đúng lúc này.

lnc0903 nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Unknown nói...

+MH!
nếu là chuyện thì ko sao. còn nếu là chuyện của mh thì vứt vào sọt rác đi giử nó làm gì cho vướng tâm trí.
có thể bạn ko tin nhưng vứt được thật đó.lúc vô tình nó len lõi vào bộ nhớ thì ngay lập tức xa lánh nó ko tiếp cận nó tức đã vứt được nó dành bộ nhớ chuyển sang ý tưởng khác và cố gắng nhập chuyên sâu vào mục đích đó chắc chắn vứt được nó và bất cứ điều gì.

Bài đăng phổ biến