Trong những dòng lệ đang rơi trên má em, còn có những giọt long lanh bạn bè nữa
đấy!
Anh đã ngủ chưa chồng yêu? Lạnh không, mùa đông rồi đấy!
Anh thật đáng ghét khi đi vắng lâu ngày. Ở nhà em nhớ anh như thế nào anh biết
không? Tối nào em cũng nằm dài, lang thang trên mạng. Thế giới riêng của em đấy,
em còn không cho anh biết nữa kia.
Chồng à, thật buồn cười vì anh đã là chồng của em rồi! Chúng mình như lửa với
nước theo cách mà em nói; như “chó với mèo” theo cách mà anh nói. Lúc nào gặp
nhau cũng chan chát, nảy lửa thế mà lại “buộc” được vào nhau, chồng nhỉ?
Em luôn ủy mị và ướt át , nhưng trước mặt anh thì lúc nào cũng là “trằn tinh”.
Em giăng cái vẻ lạnh lùng, tự tin, mạnh mẽ, nam tính,... em thích vậy mà
không biết tại sao lại muốn mình khác đi trong anh- chắc là vì còn muốn bắt nạt
anh, chứ không bao giờ thèm làm nũng đâu chồng nhé!
Chúng mình đến với nhau thật khó khăn phải không anh? Biết bao sóng gió phải vượt
qua. Sao thời hiện đại rồi mà con người vẫn phải vật lộn với những suy nghĩ lạc
hậu, cũ kỹ làm khổ nhau. Em không mạnh mẽ thì anh cũng đã chịu đầu hàng rồi. Chỉ
có 2 ta thấy như là định mệnh, như thấy chúng mình sinh ra để dành cho nhau.
Còn ở bên ngoài, người ta cứ bảo trông hai vợ chồng mình “cách biệt”.
Mà em có thấy anh già so với tuổi đâu nhỉ? Em thấy chồng yêu của em rất trẻ
trung, nam tính và nhiều khi còn rất “con nít”. Lại còn cái tĩnh nhõng nhẽo khó
chiều, hay hỡn dỗi với em.
À, anh không già đâu, mà tại vì em trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình. Bí
quyết là em luôn tươi cười, vui vẻ. Lại còn thêm cái tính vẫn mãi chơi và nhất
là thích vi vu với những chuyến du lịch dài ngày về những miền quê. Nơi mà em
có cảm giác như tái tạo cho em một sức trẻ, một sự sống mới.
Bí mật của em còn nằm ở cái nickname trên mạng ảo nữa. Nó có từ lâu rồi.
Từ lúc nào thì anh cũng sẽ không bao giờ biết đâu. Nó sẽ là thế giới của riêng
em. Không có sự có mặt của anh ở đây đâu nhé, mặc dù em vẫn dành một chỗ riêng
ký hiệu để nhắc nhở là em đã có chồng.
Hơi tiếc vì các bạn bè của em đang rất vui, em cũng hay tán gẫu, hay pha trò để
mọi người cười. Một thế giới thật dễ thương của sự tưởng tượng, của những người
chẳng biết ai thực sự là ai, nhưng mà cũng nhớ thương, cũng giận dỗi.
Nỗi nhớ tưởng như chỉ là của một bức ảnh nhớ một bức ảnh, của cái máy
tính nhớ cái máy tính, của một đường link nhớ một đường link.... vậy mà cũng thổn
thức, bâng khuâng thật nhiều.
Đang vui, đang nhớ mong như vậy thì bất ngờ em đi lấy chồng. Tiếc thật đấy anh
à, nhưng bù lại thì em đã có anh- ông chồng của em ạ!
Cho nên bây giờ em đang co tròn trong chăn ấm. Ngoài kia gió đông về, nghe ào
ào như là tiếng lá rơi. Tự nhiên em lại khóc.
Chẳng buồn gì cả, em đang hạnh phúc, hạnh phúc thật mãn nguyện. Chỉ tại nhớ anh
mà nước mắt rơi. Cũng nhớ cả mạng ảo nữa. Em nhiều lúc còn làm cho mình xấu
tính và đáng ghét cũng chỉ vì chẳng muốn nói ra, rằng em mới lấy chồng.
Lấy chồng rồi mà em thực lòng còn luyến tiếc và bâng khuâng với những người
bạn đã gắn bó và thương mến mình. Em nhớ các bạn của em chồng ạ!
Trong những dòng lệ đang rơi trên má em, còn có những giọt long lanh bạn bè nữa
đấy!
Mây Hồng 15/11/2013